Phố tím
Đêm nay ta trở về
Tìm lại những lối xưa
Buâng khuâng hè phố tím
Ta thương vàng con kiến
Xót cuộc đời rau sam
Gót chân nào hoa cam
Rụng trắng đời dâu biển
Nhớ ngón tay hồng yến
Bay trên rừng tóc lam
Một giọt nồng rượu vang
Nhỏ cuối đường cây lục
Ta vui thân gỗ mục
Đeo một hàng nấm xanh
Thời gian từng mũi nhanh
Sợi tình chỉ vá víu
Em cười hoa ngượng nghịu
Ta hóa làn gió quanh
Tìm lại con phố xanh
Chia từng ô kỷ niệm
Ta ngỡ em linh hiển
Tà áo màu thiên thanh
Hôm nay ta trờ về
Ôn lại từng dáng xưa
Buâng khuâng hè phố tím
Ta buồn như hạt mưa
-Phạm Thiên Thư-
Phố tím, hoa cam rụng trắng, rừng tóc lam, đường cây lục... những sắc màu của hiện tại hay của một thời quá khứ giờ chỉ còn trong miền kí ức xa xôi. Phải chăng, sự hòa trộn giữa mảng màu quá khứ và vùng trời đêm hiện tại khi bước chân thi nhân trở về tìm lại những lối xưa đã làm cho con phố hóa thành phố tím - tím trong nỗi nhớ, tím trong sự buâng khuâng, tím trong mặc cảm da diết về thời gian...
Con phố xanh của ngày xưa đã trôi theo kỷ niệm. Và kì lạ thay, trong rừng kí ức thăm thẳm ấy, nhà thơ chợt nhớ về mộtmàu áo thiên thanh của "em" thuở nào. Hình như màu áo thiên thanh của mối tình kỉ niệm giờ đã trở thành một nỗi ám ảnh tiềm thức, nó là nguyên nhân làm tâm hồn thi sĩ buâng khuâng, là huyễn ảnh thiên nhiên về một góc phố tím nhạt nhòa. Thơ Phạm Thiên Thư dường như có một nỗi nhớ âm thầm mà da diết. Đó không phải là nỗi nhớ có thể thốt lên, la vang lên, có thể định hình định dạng mà nó ngầm sâu trong trái tim... đau đớn nhất củng chỉ khẽ khàng rỉ máu lời than... "Tình ơi! Tình ơi"...
Và thi sĩ đứng nơi góc phố thời gian ấy, và thi sĩ ôm ấp những vùng kỉ niệm đã bị phân mảnh trong dòng chảy bể dâu của cuộc đời... Để rồi ước ao sao, nỗi buồn mình như hạt mưa, mưa rơi, mãi mãi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét