Màu thời gian
Em ôm chầm lấy anh giữa cơn mưa chiều đang đổ vội. Bàn tay em nóng ấm. Hơi thở em nồng nàn. Đôi môi em khẽ chạm vào bờ vai anh. Một cảm xúc lâng lâng nhưng nghẹn ngào lan tỏa. Anh như tan ra giữa cơn mưa giông của đất trời... Rồi em nói với anh: Mình chia tay nhau … …
Ngày xưa em thích bài thơ “Màu thời gian”(*).
Trong những cơn mưa giăng trên cuộc tình của đôi ta, anh đã đọc cho em nghe không biết bao lần. Từng từ, từng chữ trong lời thơ như những phím đàn đưa anh và em chìm vào biển tình mênh mông ngỡ như không đáy. Em ơi, duyên tình đôi ta có phải chăng “trăm năm tình cũ lìa không hận”, tình một thưở còn vương. Ngày nay mỗi người một phương, sao cho đành…
Em buông lơi đôi tay.
Anh nắm tay em. Nắm để cố níu kéo hiện tại, cố giữ những kỉ niệm xa xưa giờ đã mãi mãi trôi qua. Cái lí lẽ của mối tình năm năm là gì? Vì không còn hấp lực gì đối với nhau, vì không thấy được con đường tương lai phía trước, vì cần một khoảng lặng đau xót giữa đời... Không phải sao em. “Không phải sao anh”. Chia tay vì phải chia tay.
Anh cuối mặt cười buồn
Em đã rơi nước mắt rồi…
Thì thôi, buông tay em, anh đâu nỡ đứng nhìn em bật khóc.
----------------------------
(*) Màu thời gian
Sớm nay tiếng chim thanh
Trong gió xanh
Dìu vương hương ấm thoảng xuân tình
Ngàn xưa không lạnh nữa,Tần phi
Ta lặng dâng nàng
Trời mây phảng phất nhuốm thời gian
Màu thời gian không xanh
Màu thời gian tím ngát
Hương thời gian không nồng
Hương thời gian thanh thanh
Tóc mây một món chiếc dao vàng
Nghìn trùng e lệ phụng quân vương
Trăm năm tình cũ lìa không hận
Thà nép mày hoa thiếp phụ chàng
Duyên trăm năm đứt đoạn
Tình một thủa còn hương
Hương thời gian thanh thanh
Màu thời gian tím ngát
Đoàn Phú Tứ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét