Thứ Ba, 31 tháng 7, 2007

Hoa tư tưởng



Có nhiều người đi qua cuộc đời bạn nhưng chỉ có những người bạn chân thành mới để lại dấu ấn trong trái tim bạn.

- Để làm chủ bản thân, bạn hãy dùng cái đầu để điều khiển mình. Nhưng để làm chủ người khác, hãy biết dùng đến trái tim.

- Giận dữ luôn đi kèm với hiểm họa. Nếu một người nào đó phản bội bạn lần thứ nhất, đó có thể là do lỗi của anh ta. Nhưng nếu có một người khác nữa phản bội lại bạn thì đó rất có thể chính là lỗi của bạn và bạn cần thiết phải nhìn lại chính mình.

- Một cái đầu vĩ đại luôn nghĩ về những tư tưởng cao cả. Một cái đầu trung bình thì chỉ nhìn thấy bề ngoài của những sự kiện, còn một cái đầu cạn hẹp thì chỉ nhìn thấy lỗi lầm của người khác.

- Nếu bạn đánh mất tiền bạc, coi như bạn đã đánh mất một chút quý giá trong cuộc sống. Nếu bạn mất bạn bè, coi như bạn bị mất mát nhiều hơn một chút. Nhưng khi bạn đánh mất niềm tin thì có nghĩa là bạn đánh mất tất cả.

- Vẻ đẹp của tuổi trẻ là chuyện hiển nhiên của tự nhiên, nhưng vẻ đẹp của tuổi già là cả một công trình nghệ thuật. Bạn hãy học tập từ những kinh nghiệm sống khôn ngoan và quý giá của những người đi trước.

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Cafe Del Mar Trece (Vol.13)


↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Cuộc phiêu lưu của Văn Ngan Tướng Công


Tác giả: Vũ Tú Nam

Các bạn thử ngắm kỹ loài ngan mà xem. Chẳng biết tôi có khe khắt quá không, chứ cái giống ấy nom ít dễ thương quá. Chú ngan nào cũng vênh vênh váo váo, không mấy lúc là không gật gù cái đầu. Nếu chỉ nhìn cái mào đỏ tía của chú ngan và cái vẻ dương dương tự đắc của chú, chắc hẳn có người lầm tưởng ngan ta có nhiều tài lắm. Hắn ta đi bộ được, lội nước được, thậm chí còn biết cả bay nữa. Nhưng ngan đi bộ thì đủng đỉnh chậm chạp như rùa, lội nước thì lờ đờ như thuyền không lái, và cái tài bay của ngan thì giỏi lắm chỉ có thể ăn được điểm hai.
Cũng cần nói thêm là ngan ta kêu không biết kêu, hót không biết hót, chỉ nói bằng cái giọng phì phò khào khào, giống hệt anh chàng say rượu trúng phong vậy. Tầm vóc của ngan không cao không thấp, lông lá thường đốm trắng đốm đen, màu sắc cứ lộn phèo đi. Theo ý riêng tôi nhận xét, ngan chỉ có mấy cái “giỏi” là: làm biếng, ăn tục và phóng uế bậy.
Vốn đánh giá thấp loài ngan như thế, nhưng tôi vẫn gắng tìm hiểu nguồn gốc những tật xấu của ngan, mong sao mình có thể nhận xét một cách công bằng hơn. Tôi chịu khó đọc sách khoa học lắm, xem chuyện cổ cũng khá nhiều, nhưng tìm mãi vẫn chưa ra tung tích cỗi rễ của loài ngan. May sao mùa xuân năm ngoái, nhân ngày Tết rỗi rãi, một ông cụ ở tỉnh Nam kể cho tôi nghe câu chuyện vui về thuỷ tổ loài ngan. Tôi thấy câu chuyện khó có thể tin là thực, nhưng nghe ngồ ngộ và có ích. Nay xin phép chép ra đây để giới thiệu với các bạn.

1. Bé cái lầm!
Theo ông cụ ở tỉnh Nam kể cho tôi nghe thì ngày xửa ngày xưa, chú Ngan (thuỷ tổ của loài ngan) lớn lên, khoẻ mạnh và khá đẹp trai. Nhưng vì tham ăn quá và không cùng giống với bầy ngỗng, bầy vịt – có lẽ vì ăn tham là chính – nên Ngan luôn luôn bị lũ vịt và ngỗng xua đuổi.
Thấy Ngan bơ vơ như thế, Gà Thiến động lòng thương dắt Ngan đi theo mình kiếm ăn. Hàng ngày, tìm được con giun, con dế, con sâu, con bọ, Gà Thiến thường nhường cho em nuôi một nửa. Tối đến, Gà lại dẫn Ngan về chuồng thu xếp cho chỗ ngủ đàng hoàng.
Một hôm, xế chiều không thấy Ngan đâu, Gà Thiến đi tìm. Thì ra Ngan ta xì xụp lặn hụp dưới ao, ăn hến ăn ốc căng cứng cả diều. No say phè phỡn, Ngan ậm ạch bước lên bờ, rũ cánh, nghễn đầu, cái mào đỏ tía, cất giọng khàn khàn nói với Gà”
- Thưa quý nương. Bấy lâu nay tôi không dám ngỏ lòng tôi với quý nương, bởi vì quý nương là một người rất mực đoan trang, hiền hậu. Quý nương muốn giấu kín tung tích của mình, nhưng ngọc kia dù phủ bùn vẫn sáng, hoa kia dù khép cánh vẫn thơm …
Gà Thiến nghe Ngan nói, vừa ngạc nhiên vừa bực mình. Giá phỏng còn thời trai tráng, chưa tu chí hiền từ như bây giờ, chắc chắn Gà đã đá cho Ngan vài đá. Thì ra chú Ngan thấy Gà Thiến nhu mì ít nói, có bộ cánh sặc sỡ thướt tha, dáng điệu lại từ tốn, dịu dàng bèn cho đó là một nàng công chúa, nên chú đã rắp tâm tán tỉnh từ lâu.
Hôm ấy, Gà Thiến giận lắm nhưng không nói gì, cái mào chỉ hơi tái lại, và đêm đó, Gà đóng cửa không cho Ngan về chuồng. Ngan ta vơ vẩn thức suốt đêm ngoài trời trăng sáng, trong bụng lấy làm hãnh diện vì “công chúa” đã giận dỗi với mình. Và Ngan sung sướng mường tượng ra cái cảnh Ngan cùng “công chúa” khoác tay nhau đi dạo dưới trăng … Nghĩ ngợi lan man, Ngan bỗng sực nhớ bộ cánh của mình đen quá, xấu quá, lẽ vì thế mà “công chúa” chê. Thế rồi phần vì hậm hực làm dỗi với đời, phần vì nóng lòng muốn có ngay một bộ cánh khác, Ngan ta vừa kêu khóc vừa giậm chân bạch bạch, vừa dùng mỏ vặt trụi lông mình đi.
Sớm sau, Gà Thiến mới thức giấc, đã thấy Ngan đứng trước cửa chuồng, mình quấn đầy rơm rạ, Ngan bắc chéo chân, nghẹo cổ lim dim mắt, cất giọng hát ồ ề:
- Tôi chờ cô tối qua. Suốt canh chầy chẳng thấy cô ra …
Gà Thiến nóng tiết quá, không nén được giận, quên cả việc tu nhân tích đức của mình, bèn nhảy phốc ra vừa đá vừa mổ túi bụi lên đầu lên lưng Ngan. Ngan ta được “công chúa” đánh, vừa khóc vừa cười, cứ đứng yên chịu đòn không hề kháng cự. Đến khi mình Ngan trụi cả rơm rạ, còn ít lông nào rụng nốt, toé máu, toạc da, bấy giờ Gà Thiến mới ân hận là quá lỡ tay. Gà nói:
- Thôi thì bây giờ chú cứ gọi ta là “Quý nương” cũng được. Nhưng muốn được ta yêu, chú phải thành thạo một nghề gì đó, phải tỏ ra là kẻ có tài. Nào, chú đi theo ta.
Gà Thiến nói vậy, cốt dùng mưu kế để nuôi chí lớn cho Ngan, may ra chú ta có thể trở thành người tốt. Được lời như cởi tấm lòng, Ngan quên cả đau, cúi cái đầu trụi tóc xuống sát đất mà rằng:
- Muôn lời đa tạ quý nương! Em xin vì quý nương mà đi khắp bốn phương trời mười phương đất, rắp tâm đoạt lấy một chữ Tài!

2. Một chuyến lên trời
Ông cụ ở tỉnh Nam kể rằng:
Sau đó, Ngan được Gà Thiến chiều chuộng, kiếm mồi cho ăn rất nhiều. Chẳng bao lâu, mình Ngan lại mọc đủ lông, nhưng lông cứ nham nhở trắng đen như ta thường thấy ở loài Ngan bây giờ.
Đến một ngày kia, Gà Thiến dành dụm cho Ngan được hai túi giun khô, năm bao bột ốc (toàn những món ăn rất sang của loài gà vịt), Gà đem đến trước mặt Ngan mà nói:
- Bây giờ ta với chú tạm chia tay. Chú tự đi lập lấy thân, rồi ngày về sẽ sum họp cùng ta. Để có một chút làm tin, ta tặng chú cái lông đuôi này; chú giữ lấy làm kỷ niệm, luôn nhớ đến ta mà dốc lòng rèn luyện thành tài.
Ngan ta cảm động quá, ngậm lấy cái lông đuôi của Gà, ngọng cả lưỡi không nói lên lời. Ngan vác bao vác túi lên vai, quay phắt đi, rảo bước, nhất định không ngoái cổ lại nhìn “nàng”, để tỏ ra là mình cứng cỏi.
Đi được hai ngày hai đêm, một buổi sáng kia Ngan tới trước gốc cây xoan cao vút, trên cành có một đôi chim gáy đang “cục cù … cục cù …”. Ngan ngồi nghỉ, giở túi giun khô ra ăn, kính cẩn đặt nhẹ nhàng cái lông đuôi “công chúa” xuống cỏ, vừa ăn vừa nhìn lên đôi chim. Bất giác Ngan nhớ nàng “công chúa” vô cùng – xin nhắc lại bạn đọc: “công chúa” của Ngan tức là Gà Thiến vậy – Ngan không thể kìm lòng, bèn lim dim mắt ứng khẩu đọc mấy câu thơ.
Bỗng nhiên con chim mái bay vút đi như chạy trốn, chỉ còn chim trốn đậu lại ở cành xoan. Thì ra phần vì giọng ngâm của Ngan khàn khàn dễ sợ quá, phần vì lời thơ cọc cạch khó nghe, nên đôi chim ấy đã không thể gần nhau nữa vậy.
Ngan ngửa cổ hỏi chim:
- Chẳng hay công tử thấy tài thơ của ta ra sao?
Chim đáp:
- Tôi vốn không am hiểu về thơ, tôi chỉ là kẻ ngày ngày bay lượn; cuối biển chân trời, nơi nào tôi cũng đến …
Ngan vỗ cánh cả cười:
- Ha ha! Vậy thì ta sẽ nhờ công tử mang đến tặng Nàng một móng chân ta, để Nàng biết cho ta tấm lòng son sắt.
Nói đoạn, Ngan cặp mở nhổ phắt ngay móng chân giữa bên phải, máu tuôn ra đầm đìa. Kẻ si tình ấy đau quá, nằm giãy đành đạch, kêu khóc rầm trời. Chim Gáy vội vàng bay xuống, kiếm lá rịt cho. Chim hỏi han đầu đuôi câu chuyện, Ngan ta nước mắt ròng ròng (vì đau quá), sự tình như thế như thế thuật lại ngọn ngành. Chim Gáy cảm động thấy con người có tình thắm thiết, lại có chí như vậy, vội kiếm lời an ủi:
- Tôi sẽ giúp tráng sĩ mang cái móng chân này tới cho Công chúa. Tiếc rằng tôi tài hèn sức mọn, không có nghề gì giỏi để bày cho tráng sĩ theo, chỉ thạo mỗi một môn bay lượn, nếu tráng sĩ không chê là kém, tôi sẽ chỉ bảo cho.
Ngan nín khóc nghĩ bụng:
“Ta nhất định sẽ lợi dụng anh chàng chim sốt sắng này để học cái nghề bay bổng. Hừ, cái lũ ngỗng, vịt, gà mọi rợ kia ơi! Chúng bay muôn đời là loài trần tục, sống lẹt đẹt ở sát mặt đất, còn ta đây sắp sửa là thiên thần mọc cánh bay cao. Biết đâu ta chẳng lên tới mặt trăng đánh bạn với chị Hằng!”
Sau đó, Ngan quay sang nói với chim Gáy:
- Cám ơn công tử, ta chính tên là Hiệp sĩ áo đen. Ta vốn có tài bay rất giỏi, vượt năm châu bốn biển cánh không chồn. Nhưng cách đây hai mươi ba năm (ngày đó chắc chắn là Ngan chưa ra đời!), để giải nguy cho một nữ chúa gặp nạn, ta đã giao chiến với con sư tử ở núi Kỳ Cùng (đây lại là tên một con sông!) trên đất Lạng Sơn, và sư tử đã cắn ta gãy cánh. Do vậy, đã mấy chục năm ta mất thói quen bay lượn. Nay công tử nhắc lại cho ta, chắc là ta nhớ được ngay nghề cũ.
Chim Gáy nghe chiến công lừng lẫy của Ngan như thế, càng thêm mến phục, có bao nhiêu ngón bay đem ra chỉ bảo hết để giúp chàng Hiệp sĩ áo đen. Hiệp sĩ đã trót nói khoác, lại vốn có thói giấu dốt ít ai bì, nên học chưa xong mấy động tác chính đã vội la to lên:
- Khoan! Khoan! Công tử! Ta muốn bay thi với công tử một phen, xem ai lên tới ngọn xoan kia trước. Nhưng để tỏ ra là có thực tài, xin công tử cùng ta đứng ở mô đất này, cùng nhắm mắt cả lại, khi nào nghe ta hô “khởi sự” thì bắt đầu bay.
Chim Gáy cả tin, làm đúng như lời Ngan bảo, đứng trên mô đất, nhắm hai mắt lại. Còn Ngan thì không những không nhắm mắt, lại len lén trèn lên ngọn đống rạ gần đó, rắp tâm lập mẹo thắng Chim Gáy phen này. Đứng sẵn trên đống rạ cao, nghển cổ, kiễng chân, giang hai cánh chuẩn bị bay, Ngan mới hô lên: “khởi sự!”.
Vút một cái, Chim Gáy nhắm mắt bay vọt lên ngọn xoan. Ngan ta to đầu, nặng bụng, vỗ cánh phạch phạch loạng choạng bay lên được một tí, rồi rơi bịch xuống hòn đá tảng bên đường. Chim Gáy vội vàng lướt xuống đỡ Ngan dậy. Ngan ta nhăn mặt cố nén đau, nói giọng thiểu não:
- Công tử ơi! Thật là muôn đời tôi còn nguyền rủa con sư tử ở núi Kỳ Cùng! Nào ngờ mấy chục năm trời vết thương vẫn còn nhức buốt, không sao cất cánh lên được! …
Nói đoạn, Ngan từ biệt Chim Gáy để đi ngao du phương khác, nghĩ bụng: “Nghề bay này học đau mình đau mẩy quá, tội gì theo đuổi cho khổ thân!”. Chim Gáy dọn tiễn Hiệp sĩ một bữa tiệc linh đình. Hiệp sĩ ăn uống không hề khách khí, lại lấy trộm vài đôi bát đĩa giấu trong cánh “để làm kỷ niệm”.

3. Đi thăm hoàng tử thứ sáu con vua thuỷ tề
Đi tới một cái hồ rộng bát ngát thì Ngan hết lương ăn; giun khô, bột ốc của Gà Thiến cho, đã chén sạch cả. Ngan phải mò xuống ven hồ kiếm con tôm cái hến. Lặn lội bì bõm mãi, chỉ vớ được mấy con xin cơm, con niềng niễng, ăn chẳng ra sao. Phần vì mỏi mệt, phần ngại ướt mình, Ngan trèo lên bờ lim dim mắt nằm ngủ thiu thiu. Bỗng đâu Ngan thấy có ai đè xấn lên lưng. Thì ra bác Cốc quê ở ven hồ, nom Ngan xù xì lấm bẩn, bác ngỡ là tảng đá, bác đã đậu xuống lưng Ngan, giang cánh ra phơi nắng.
Ngan giật mình tỉnh dậy, run như cầy sấy, miệng lắp bắp kêu van:
- Muôn lạy tướng công! Ngàn lạy tướng công! Kẻ hèn mọn này không biết đây là nơi nghỉ mát của tướng công, nên đã trót giẫm đôi chân phàm tục lên thảm cỏ xanh thơm của ngài …
Bác Cốc vừa ngạc nhiên vừa buồn cười, bước từ trên lưng Ngan xuống phân trần:
- Khốn khổ, nào tôi có phải là công là phượng gì! Tên tôi là Cốc, sống bằng nghề lặn lội kiếm tôm kiếm cá ở hồ này. Vậy thế bác là ai, sao lại đến đây nằm như hòn đá thế?
Ngan ta mở to mắt, nhìn từ đầu đến chân cái thân hình đen trùi trũi của Cốc, bèn đổi giọng nạt nộ ngay:
- Ủa, tưởng ai, té ra là gã nhà quê kiếm cá ở hồ này! Ngươi giỏng tai lên nghe ta xưng danh … Ta đây là Văn Ngan tướng công, thái tử thiếu bảo hiệp tá đại học sĩ, nhất nhị tam tứ ngũ lục thất phẩm triều đình … Ta đang đói bụng, ngươi có cơm nguội, cho ta một bát!
Bác Cốc vốn thật thà, mến khách, không hiểu tràng chữ nho kia nghĩa là gì, chỉ biết khách đang đói bụng, bèn bay đi lấy số cá cất dành ở nhà đến cho khách ăn. Văn Ngan tướng công nuốt chửng một lúc hết ba con mài mại, sáu con săn sắt, bốn diếc, hai ngao và năm chú rô con. Diều đã căng như quả bóng, tướng công còn tiếc rẻ một con cá ngạnh, vội vàng há mỏ đớp nốt. Nào ngờ ngạnh cá đâm xọc vào họng, tướng công cứ ngoác mồm ra mà kêu mà khóc, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng:
- Ôi Cốc tiên sinh! Xin tiên sinh cất giùm tôi con cá ngạnh này đi. Vì rằng mỗi lần ngửi mùi cá ngạnh là tôi không nén được đau lòng … Ối anh ơi, xưa kia anh đã ăn phải thứ cá hôi tanh này để đến nỗi anh lâm bệnh từ trần, anh bỏ em anh đi anh ôi! …
Quả nhiên mưu mẹo của Ngan đánh lừa được bác Cốc. Bác vội vàng thò mỏ vào gỡ con cá ngạnh trong họng Ngan ra, và xin lỗi:
- Ông bỏ quá cho. Tôi không biết ông có chuyện buồn. Chẳng hay anh ông chết vì ăn thứ cá này đã lâu chưa ạ?
Ngan khỏi hóc, hoàn hồn, vội quay ra hồ đánh trống lảng:
- Ôi cảnh hồ đẹp quá, non nước hữu tình, giá có hoa sen nữa thì thật là thần tiên chi cảnh …
Nói đoạn Ngan rút cái lông đuôi Gà Thiến kẹp trong cánh ra gài lên đỉnh đầu, ưỡn ngực vươn cổ, đứng chạng chân làm ra dáng bệ vệ:
- Ta vốn quen biết hoàng tử thứ sáu con vua Thuỷ Tề dưới hồ này. Vật quý ta giắt trên tóc chính là của hoàng tử tặng ta. Nay ta muốn đi thăm bạn quý, mà ngươi thì thạo đường lặn lội, ngươi có thể dẫn ta đi được chăng?
Bác Cốc đứng ngẩn người, không hiểu ra sao cả. Ngan nói tiếp:
- Ta cũng biết bơi tàm tạm, nhưng bơi không nhanh. Ta cũng biết lặn tàm tạm, nhưng lặn không sâu. Thực tình ta muốn nhờ ngươi dắt ta vùng vẫy trên hồ, sau đó ta sẽ thưởng ngươi mấy cái bát đĩa cổ từ đời vua Nghiêu vua Thuấn này.
Vừa nói Ngan vừa rút trong nách ra ba đôi bát đĩa Ngan ăn trộm của Chim Gáy hôm trước. Bác Cốc hỏi:
- Vậy thì ông muốn đi thăm hoàng tử thứ sáu con vua Thuỷ Tề, hay ông muốn tập bơi?
Ngan ngắc ngứ không trả lời được. Bấy giờ bác Cốc mới thấy Ngan vừa hèn vừa láo, vừa ăn tham vừa nói quanh co, hẳn là một tay đại bợm, bác bèn tính kế cho hắn một vố. Bác nói:
- Vợ chồng tôi biết cung vua Thuỷ Tề, chúng tôi sẽ dẫn ông đến chơi.
Ngan nghĩ bụng:
- Chết rồi, nó dắt mình đi đâu bây giờ? … Nhưng mà không sợ, thằng cha này ngốc lắm. Mình chỉ cốt học cái ngón lặn của nó, để trước nhất mò cá ăn cho sướng, sau nữa thành tài về đoàn tụ với Nàng …
Ngan quay sang phía Cốc, làm ra vẻ tươi cười nói:
- Có thế chứ! Tốt quá! Hoàng tử thứ sáu chắc đang mong ta mòn con mắt!
Cốc bảo Ngan đứng đợi để Cốc về gọi vợ ra dẫn đường. Ngan đi đi lại lại trên bờ hồ, nghĩ bụng lát nữa mình không lặn được thì còn gì là danh tiếng “tướng công”. Nhìn trước nhìn sau không thấy ai, Ngan đớp vội đớp vàng mấy chục viên sỏi chật ních cả diều. Thế là yên chí có đủ sức nặng để lặn.
Một lát sau, vợ chồng Cốc bay tới. Vợ Cốc nói:
- Nào, mời ông ta đi.
Họ cùng bơi ra giữa hồ. Ngan ta ì ạch chậm chạp quá, vừa bơi vừa thở phì phò, khiến vợ chồng bác Cốc phải dừng lại mấy chục lần để đợi. Tới một chỗ sâu nhất, Cốc bảo:
- Thưa ông, hình như đây là ngõ vào nhà hoàng tử rồi thì phải.
Ngan ậm ừ:
- Có lẽ thế. Ta cũng nhớ mang máng đâu đây.
Cốc nói:
- Nào, ta bắt đầu lặn đi.
Ngan vừa chúi đầu xuống thì vợ chồng Cốc hụp theo rất nhanh, hai anh chị cùng túm chặt lấy cổ Ngan lôi tuột xuống đáy hồ.

4. Hai anh em kết nghĩa
Lại nói về Gà Thiến từ hôm Ngan ra đi, Gà thấy nhẹ cả mình. Nhưng Gà cũng có phần thương hại cái chú Ngan lười biếng, si tình và xấc láo ấy. Dù sao, Gà vẫn mong cho Ngan trở nên người tốt.
Một hôm, Gà đang rỉa lông rỉa cánh thì chàng Chim Gáy tới đậu bên rào hỏi:
- Thưa bác Gà, cho cháu hỏi thăm đây có phải là nơi ở của chàng Hiệp sĩ áo đen không?
Gà Thiến ngạc nhiên đáp:
- Không. Đây chả có hiệp sĩ hiệp siếc nào. Anh ta người ngợm ra sao chứ?
Chim Gáy cứ theo hình dáng của Ngan mà tả lại tỉ mỉ, không quên kể thêm cả những món bột ốc, giun khô mà Hiệp sĩ mang theo.
Gà bình tĩnh đáp:
- Nếu vậy thì có đấy. Nhưng Hiệp sĩ đi chu du thiên hạ đã lâu rồi cơ mà?
Chim Gáy lấy trong bọc ra cái móng chân của Ngan cảm động nói:
- Cháu có hứa với Hiệp sĩ đưa vật kỷ niệm này tới tay Công Chúa vị hôn thê của chàng. Không rõ lâu đài Công chúa ở nơi nào, thưa bác …
Gà Thiến cầm lấy cái móng chân Ngan, gật gù bảo:
- Được, được. Ta biết nơi Công chúa ở, ta sẽ đem tới giúp cho. Chú ở đây ăn cơm nghỉ chân cái đã.
Nói đoạn, Gà dọn cơm cho Chim Gáy ăn. Trong lúc Chim Gáy vì đi xa đói bụng ăn uống rất ngon lành, Gà Thiến ra bờ ao ngắt một cái lá khoai ngứa, đặt xuống đất dùng mỏ mổ thủng lá viết thư cho Ngan. Xong xuôi đâu đó, Gà trở về bảo Chim Gáy:
- Ta đã trao vật kỷ niệm của Hiệp sĩ tới tay Công Chúa. Đây là bức thư Nàng gửi cho Chàng. Có dịp nào gặp Hiệp sĩ, nhờ chú đưa hộ ngay cho.
Vốn là kẻ rất sốt sắng giúp đỡ người khác, Chim Gáy lập tức mang thư cất cánh bay ngay, không kịp cả xỉa răng uống nước. Chim lượn qua đồi, qua núi, qua đồng rộng sông dài, chẳng thấy vết tích Hiệp sĩ áo đen đâu cả. Tới giữa cái hồ lớn phía tây, Chim Gáy giật mình thấy dáng ai như Hiệp sĩ nghẹo cổ nổi bập bềnh trên nước. Chim vội vàng sà xuống. Đúng rồi, đúng là Hiệp sĩ áo đen rồi! Chàng làm sao mà sặc cả máu mồm, nằm thoi thóp ở giữa hồ này?
Chim Gáy bay vội vào bờ, tri hô làng nước lên:
- Có người chết đuối! Cứu người chết đuối! Bà con ơi! Người chết đuối!
Khốn thay quanh hồ chẳng có xóm làng nào cả.
May sao có gã Ngỗng Kều đi đánh bạc ở nhà Quạ về ngang qua đó, nghe tiếng Chim Gáy hô hoán, gã đứng lại hỏi:
- Cái gì thế?
- Người chết đuối! Người chết đuối!
- Ai? Người nào?
- Hiệp sĩ áo đen!
- Hiệp sĩ à? Đã chết chưa? Có nhiều tiền không?
Nom thấy Ngỗng Kều cao to lộc ngộc, mình trần trùi trũi (vì Ngỗng mới thua bạc, bị anh em nhà Cú nhà Quạ lột áo), đầu trọc, chân dài, cổ dài, Chim Gáy phát khiếp lên, không nói được nữa. Ngỗng Kều vốn là một tay du thủ du thực, gã há cái mồm sặc mùi rượu vào tận mũi Chim Gáy mà quát:
- Dẫn ta đi cứu Hiệp sĩ, mau lên!
Chim Gáy cuống quít bay đi chỉ đường cho Ngỗng. Ngỗng Kều bơi tới nơi, dìu cái xác Ngan vào bờ. Việc đầu tiên là Ngỗng móc túi Hiệp sĩ xem có xu nào không. Thấy chẳng có đồng nào, Ngỗng đá vào đít Ngan một cái (rất may cho Ngan là ba bộ bát đĩa đã chìm mất khi Ngan bị vợ chồng Cốc kéo xuống hồ, nếu còn mà Ngỗng lục ra được thì Hiệp sĩ sẽ lộ chân tướng trước mặt Chim Gáy là một thằng ăn trộm).
Chim Gáy áp tai vào ngực Ngan, thấy tim còn đập. Chim vội vàng hà hơi cho Ngan, lay đầu Ngan mà gọi:
- Hiệp sĩ lai tỉnh! Hiệp sĩ lai tỉnh! Tôi đây mà! Tôi đây mà! Tôi mang thư của Công Chúa gửi cho Hiệp sĩ đây!
Không biết vì nước trong gan ruột đã dốc ra hết, hay vì tình yêu cao cả của Công Chúa có sức mạnh lớn lao mà Văn Ngan tướng công từ từ mở mắt ra được. Chim Gáy chưa kịp reo lên sung sướng thì tướng công lại méo mồm trợn mắt nằm thẳng cẳng ra. Số là cái sợ “đi chầu vua Thuỷ tề” chưa hết, lại mở mắt thấy ngay Ngỗng Kều gớm guốc, tướng công vội vã ngất đi một lần nữa, tưởng chết luôn lúc ấy.
Nhờ có sự tận tâm cứu chữa của Chim Gáy, cuối cùng Ngan lấy lại được sức khoẻ bình thường, Ngỗng Kều ngắm kỹ bộ áo đen của Hiệp sĩ, thấy không lấy gì làm đẹp nhưng cũng lành lặn dễ coi, bèn nảy ra trong óc một mưu thâm. Gã nghĩ bụng: mình thua bạc trần trụi thế này, tội gì có thằng sẵn áo lại không mượn tạm mà dùng.
Ngan cố gượng dậy, ngồi nghe Chim Gáy thuật chuyện gặp bác Gà Thiến và nhờ bác chuyển giúp cái móng chân kỷ niệm cho Công Chúa, Ngan vỗ cánh kêu lên:
- Ôi Nàng hiền hậu của ta! Ta hiểu tính Nàng vốn hay e thẹn. Sao có con người kín đáo đến thế!
Và quay sang Chim Gáy, Ngan nói:
- Công tử ơi! Thật công tử có mắt cũng như mù! Cái người mà công tử đặt tên là “bác Gà Thiến” chính là Công Chúa của ta đó! … Nào, thư của Nàng đâu, công tử mau mau đưa ta đọc!
Chim Gáy nghe Ngan nói, cứ đứng ngẩn ra, hồi lâu mới móc túi đưa lá thư gói kỹ cho Ngan. Hiệp sĩ áo đen trịnh trọng giở cái lá khoai ngứa soi lên trời, những vết thủng lỗ chỗ hiện thành hình chữ:Chú Ngan yêu dấu.

Một yêu chăm chỉ học hành
Hai yêu chú sẽ trở thành người ngoan
Ba yêu bỏ hết ăn tham
Bốn yêu chịu khó ham làm lập thân
Thì tôi vui thích bội phần
Chú về tôi sẽ ân cần hơn xưa
Công chúa của chú.
Thiên Nga.

Đọc thư, Ngan vừa phân vân vừa cảm động. Phân vân vì trong các thứ tiểu thuyết Ngan đã được đọc, chưa thấy người con gái nào – dù là Công Chúa đi nữa – lại gọi vị hôn phu của mình là “chú” và xưng “tôi” như thế. Nhưng Ngan cũng bồi hồi cảm động, vì trong lá thư, Công Chúa đã dùng hai chữ “yêu dấu’ và lại ký tên là Thiên Nga. Ồ, cái tên của Nàng đẹp làm sao! Thiên Nga! Thiên Nga! Đọc lên êm như tiếng sáo, dịu như nhung lụa, lại phảng phất như có hương thơm quanh quất đâu đây!…
Hiệp sĩ áo đen ngây ngất vì sung sướng, quên cả cám ơn Chim Gáy.
Chim Gáy vốn là một kẻ hào hiệp, nhưng không phải là không có lòng tự ái, bèn lẳng lặng cất cánh bay đi.
Còn lại một mình Ngỗng Kều. Ngỗng vỗ vào lưng Ngan nói quang quác:
- Ngài Hiệp sĩ mơ mộng ơi! Kẻ này đã cứu cho Ngài thoát cảnh chết đuối đấy. Phải có chút gì tạ ơn chứ?
Ngan quay lại, thấy Ngỗng lực lưỡng quá, vội rối rít cảm ơn, kể lể, và cuối cùng xun xoe tôn Ngỗng làm đại ca. Ngỗng phổng mũi nói:
- Được, chú em đã coi ta như anh, thì ta cũng vui lòng nhận vậy. Nhưng liệu ta có thể giúp chú em được gì?
Ngan nói:
- Huynh có cặp giò rất khỏe, mà đệ thì đang muốn luyện thành tài. Vậy nếu huynh dạy cho môn chạy dai sức, ắt là có ích cho đệ lắm.
Ngỗng kều gật gật cái đầu trọc:
- Phải, phải. Kẻ nào chạy giỏi nghĩa là khi thắng khả dĩ tiến, khi bại khả dĩ thoái. Như anh em ta đây rất cần cặp giò cho tốt. Vớ món nào kiếm chác được, ta phóng tới như bay. Rủi gặp phải cơn đen, ta lại tẩu như ngựa chạy. Có đúng thế không chú em?
Ngỗng và Ngan trò chuyện hồi lâu tâm đầu ý hợp quá, từ đó coi nhau là anh em kết nghĩa.

5. Một cuộc đua tài hiếm có
Ngỗng Kều bắt Ngan vào khuôn khổ tập luyện khá khắt khe. Hai anh em đóng “doanh trại” ngay ở bờ hồ.
Cứ mờ mờ sáng, đã thấy Ngỗng hô “ắc ê” cho Ngan bước đều rồi chạy đều. Khi chạy nhanh, khi chạy chậm Ngan vã cả mồ hôi. Một lần Ngỗng hô “gạc đa vu” (nghiêm), Ngan nhìn Ngỗng mình trần trùng trục, cái đầu lại ngấc ngáo như đầu rắn ráo. Ngan không chịu được bật lên cười, thế là tướng công bị cấp trên bợp tai cho túi bụi. Nhưng Ngan tướng công vốn giàu đức tính nhịn nhục, nên không hề tỏ ra một chút nào tự ái.
Một buổi tối sáng trăng, Ngan đang mơ màng nhìn nước hồ long lanh như trăm ngàn con rắn vàng uốn khúc (câu tả cảnh này dựa theo “văn chương” các tiểu thuyết mà Ngan đọc say mê) thì bỗng nhiên Ngan đập cánh kêu lên:
- Ngỗng đại ca ơi! Ôi huynh ơi! Khổ cho đệ rồi! Đệ đã đánh mất vật báu nhất đời của đệ rồi!…
Ngỗng kều đang tắm dưới hồ, bước lên bờ hỏi:
- Chú mất cái gì?
Ngan buồn rầu nói:
- Anh ơi! Khi chia tay, Công chúa Thiên Nga có trao tặng em một món tóc thề làm tin, dặn khi nào thành tài sẽ mang món tóc đó về để cùng Nàng đoàn tụ. Rủi thay bữa trước em mải đi chơi thuyền rồng với hoàng tử con trai thứ sáu vua Thuỷ Tề, gió thổi bay món tóc xuống hồ lúc nào không biết … Thật là tai hại quá anh ơi!…
Ngỗng kều gật gù ngẫm nghĩ, ngoài mặt làm ra vẻ thương xót chú em kết nghĩa, nhưng trong bụng đã rắp tâm thực hiện mưu sâu.
Sáng hôm sau, Ngỗng bảo Ngan:
- Chú luyện tập đã nhiều, nay đến lúc có thể thử sức được rồi đó.
Ngan hỏi:
- Thử sức thế nào, thưa anh?
- Chú chạy thi với ta. Hôm nay ta giẫm phải gai, chân sưng đau, nhưng ta vẫn dư lực đua tài với chú.
Vừa nói, Ngỗng vừa giơ bàn chân buộc cỏ chằng chịt lên, xuýt xoa như bị nhức buốt lắm. Ngan thấy được chỗ yếu của Ngỗng, cái tính cơ hội hiếu thắng bỗng nổi lên đùng đùng. Ngan bèn ra ngay điều kiện:
- Nếu đệ thắng cuộc, huynh phải tìm bằng được cho đệ món tóc thề của Công chúa Thiên Nga!
Ngỗng Kều đắc ý vì Ngan đã trúng kế, nhẹ nhàng đáp:
- Khó gì đâu, việc ấy ta sẽ chỉ giúp không cho chú. Nhưng nếu chú thua cuộc, chú phải tặng ta bộ áo đen này, khác nào chú trả công ta rèn dạy chú vậy.
Ngan yên chí nắm chắc phần thắng, lập tức trả lời:
- Được lắm! Được lắm!
Thế là một cuộc thi tài giữa hai lực sĩ chạy đua – hai anh em kết nghĩa – được chuẩn bị tiến hành ngay. Ngan vươn vai hít thở, cúi xuống nắm bóp bộ giò. Ngỗng kều khập khễnh lấy que vạch đường đua thẳng tắp. Và mặc dầu chẳng có ai xem, Ngỗng vẫn không quên dùng mỏ quệt bùn ghi số 1 lên lưng Ngan và nhờ Ngan viết số 2 lên lưng Ngỗng.
Cuộc đua bắt đầu!
Sau một tiếng hô rất mực oai nghiêm hùng dũng của lực sĩ kiêm trọng tài Văn Ngỗng (anh em kết nghĩa phải lấy họ giống nhau), hai lực sĩ cùng lạch bạch xuất phát. Hai phút đầu, mặc dầu thấp bé hơn đối thủ, lực sĩ số 1 (tức Văn Ngan) chiếm ưu thế rõ rệt. Còn lực sĩ số 2 thì đuối sức quá, chân đau khập khiễng. Bốn phút sau, đột nhiên lực sĩ số 2 (tức Văn Ngỗng) dứt hết băng buộc chân, không khập khiễng tí nào nữa, mở tốc lực dẫn đầu. Lực sĩ số 1, tuy đua rất tận tình, nhưng vì thể lực kém và kỹ thuật còn vụng, nên chạy chậm đi trông thấy. Kết quả: lực sĩ số 2 về nhất, lực sĩ số 1 chiếm giải nhì. Cuộc đua đã diễn ra trong bầu không khí thân ái và trần đầy tinh thần thượng võ.
Đến lễ nhận phần thưởng, giun dế ở đâu bỗng cử lên một bản nhạc trầm hùng. Lực sĩ Văn Ngỗng (người đoạt chức vô địch) vẻ mặt tươi như hoa, trịnh trọng lột bộ áo đen đang mặc trên mình của lực sĩ chiếm giải hai. Lực sĩ Văn Ngan ( người giữ giải nhì) có phần hơi kém vui, cứ gườm gườm cúi nhìn bàn chân không đau tí nào nữa của nhà chạy đua bậc thầy Văn Ngỗng, và khắp mình lực sĩ nổi gai ốc khi tấm áo đen đã bị lột … Cuối cuộc lễ, giun dế chơi một bài hoà tấu du dương trầm bổng, ca ngợi tình yêu thương bác ái ở trên đời.
Suốt một tuần sau, hai anh em kết nghĩa không hề trò chuyện với nhau, chia bát đũa ra ăn riêng. Từ hôm lột được áo của Ngan, Ngỗng không lúc nào rời áo khỏi mình. Hắn ta người cao to ngộc nghệch, mặc cái áo đen ngắn cũn cỡn, nom vừa buồn cười vừa lố. Còn Văn Ngan tướng công, tất nhiên không thể ở truồng được, tướng công phải giở cái lá khoai ngứa – thư của Công chúa Thiên Nga – ra che thân.
Văn Ngan, từ khi bị mất bộ áo, phải che thân bằng cái lá khoai ngứa, chẳng những không buồn phiền chút nào mà lại cảm thấy yêu đời gấp đôi. Ôi Nàng hiền hậu của ta! Ôi lá thư đầy tình đầy nghĩa! Ôi Thiên Nga! Thiên Nga!… Ôi cái tên mới đẹp làm sao! Đọc lên êm như tiếng sáo, dịu như nhung lụa, lại phảng phất như có hương thơm quanh quât đâu đây … (Đây là “văn chương” rất “rẻ tiền” trong cuốn tiểu thuyết Bẽ Bàng mà Ngan đã học thuộc lòng).
Trong những ngày Ngan tỉnh tỉnh mơ mơ, khi ngâm thơ, khi huýt sáo, thì Ngỗng lặn lội ra giữa hồ tìm được mớ tóc thề của Công chúa Thiên Nga (tức là cái lông đuôi Gà Thiến, Ngan đã đánh mất hôm bị vợ chồng nhà Cốc dìm cho suýt chết). Ngỗng giấu mớ tóc thề rất kín, định bụng sẽ dùng vào một việc riêng.
Câu chuyện còn diễn biến ra sao, xin xem hồi sau sẽ rõ.

6. Nhạc sư thượng hạng và ca sĩ trứ danh
Ông cụ ở tỉnh Nam vì đã quá già nên không nhớ rõ nửa tháng hay một tháng sau thì Ngan và Ngỗng làm lành với nhau.
Một hôm, Ngan đang cao giọng ngâm những lời dặn dò quý báu của Thiên Nga “Một yêu chăm chỉ học hành …” thì Ngỗng Kều bước tới vỗ vào vai Ngan nói:
- Chú có cái giọng tốt quá, nghe vừa trong vừa ấm, nếu chú chịu khó khổ luyện nhất định sẽ trở thành ca sĩ trứ danh.
Nói đoạn Ngỗng vươn cái cổ dài ngoẵng, há mỏ thật to lên giọng:
- La, la, la, la, la … Đồ mi son đố … Đồ … Tôi như thế này là giọng nam trầm, còn chú có thể luyện thành giọng nam cao đấy.
Văn Ngan, dù có mang danh là tướng công chăng nữa, thật từ thưở bé chưa nghe thấy ai “đồ đố” như thế bao giờ, nên trong bụng lấy làm khâm phục, mặt khác, vốn tính Ngan ưa phỉnh, nghe nói nhất định mình sẽ trở thành “ca sĩ trứ danh” thì khác nào Ngan ta đang được bay lơ lửng trên mây rồi vậy.
Ngan nói:
- Vậy thế đại ca có thể giúp em học hát thành tài được chăng?
- Được chứ! Đối với chú, xưa nay ta có tiếc điều gì. Nhưng cần nhất là phải dày công khổ luyện.
Thế là ngay từ hôm sau, Ngỗng bắt Ngan nhịn tôm nhịn cá, chỉ cho ăn “nhè nhẹ” vài con ốc mà thôi, và theo đúng lời “thầy”, tối tối Ngan phải ngâm sỏi trong miệng luyện giọng liền mấy tiếng đồng hồ. Sang ngày thứ bảy, Ngỗng nói:
- Tốt lắm. Bây giờ ta bóc lưỡi cho chú. Con sáo nó nói được tiếng người là nhờ bóc lưỡi mà thành tài. Ta đây lưỡi cũng đã do giáo sư âm nhạc Lu-ma-nhi-ni ở thành Mạc-xây nước Ý (tên một hải cảng Pháp, chứ không phải Ý) bóc giúp (vừa nói Ngỗng vừa há mỏ ra), giọng hát mới hay đến thế.
Ngan gật đầu, bằng lòng bóc lưỡi. Tất nhiên Ngỗng Kều, tên du côn kiêm cờ bạc bịp, kiêm lực sĩ chạy đua, kiêm giáo sư thanh nhạc, lại kiêm cả bác sĩ phẫu thuật nữa, nhất định làm cái việc mổ xẻ rất ẩu và kém vệ sinh. Sau khi bóc lưỡi, Ngan tướng công bị mất rất nhiều máu, ốm lao đao tưởng chết. Trong những phút mê man, Ngan nhắm mắt nói thều thào:
- Ôi Thiên Nga… Thiên Nga… cái tên đẹp làm sao… êm như tiếng sáo…
Ngỗng Kều săn sóc Ngan rất kém, lại lợi dụng lúc bạn ốm, chép trộm bức thư của Thiên Nga viết trên lá khoai ngứa để học thuộc lòng (Ngỗng đọc bức thư ấy làm gì, đọc đến cuối chuyện sẽ rõ).
Chẳng bao lâu Ngan lại khoẻ mạnh như thường. Một buổi sớm mùa xuân, sau một thời gian học tập, Ngỗng ra bài cho Ngan thi tốt nghiệp. Ngỗng cất tiếng hát trước, nghe đinh tai nhức óc chẳng khác gì tù và thổi. Ngan gật gù khen:
- Mê ly! Mê ly! Không trách gọi là đệ tử của nhạc sư Lu-ma-nhi-ni nước Ý!
Đến lượt Ngan hát, nghe rè rè như tiếng chuông vỡ, phì phò tựa bễ lò rèn. Vậy mà Ngỗng lim dim mắt tấm tắc:
- Tuyệt! Tuyệt! Thật là độc nhất vô song! Tiếng khoan như gió thoảng ngoài, tiếng mau sầm sập như trời đổ mưa… Nay ta công nhận chú là ca sĩ trứ danh, có thể ngao du khắp nơi vét bạc của thiên hạ, từ đây trở đi không phải dầm mình trong nước tanh bùn thối kiếm tôm kiếm cá nữa.
Văn Ngỗng tâng bốc Ngan, phỉnh nịnh Ngan, khiến mũi tướng công phổng lên bằng quả ổi. Sau đó, Ngỗng bàn bạc với Ngan, quyết định lập thành ban hát đi bốn phương khua môi múa lưỡi để kiếm tiền. Muốn quảng cáo rầm rộ cho ban hát, Ngỗng kều tự xưng là nhạc sư thượng hạng Ba-gai-chi-chi thành Mạc-xây nước Ý, và phong cho Văn Ngan là ca sĩ trứ danh Ba-que-mô-tô thành Rôm nước Nhật (Ngỗng Kều lú lẫn quá! Rôm chính lại là thủ đô nước Ý).
Hai anh em – hay gọi là hai thầy trò cũng thế – sửa soạn để khai trương ban hát. Ngỗng kiếm sậy về khoét sáo, kiếm vỏ trai về làm chũm choẹ. Nhạc sư Ba-gai-chi-chi mặc áo “rơ-đanh-gốt” (cái áo đen ngắn cũn cỡn Ngỗng đã lột của Ngan), nom ra vẻ con nhà quý phái thành Mạc-xây nước Ý lắm rồi. Còn Văn Ngan mình trần trùng trục, khoác cái lá khoai ngứa thủng lỗ chỗ, nom cũng khá yểu điệu giống cô thiếu nữ mặc áo the, nhưng chưa ra vẻ gì là ca sĩ Ba-que-mô-tô nước Nhật cả. Ngỗng kều bèn bắt Ngan húi trọng đầu đi và đeo một đôi kính trắng bện bằng cỏ gà.
Thật là hồi hộp! Ngày trổ tài đã tới!
Ngỗng bơi vòng quanh hồ, mỗi quãng lại cất tiếng rao:
- Xin chớ bỏ qua! Xin chớ bỏ qua! Ca nhạc đặc sắc! Tiết mục diễm huyền! Do nhạc sư thượng hạng Ba-gai-chi-chi thành Mạc-xây nước Ý và ca sĩ trứ danh Ba-que-mô-tô thành Rôm nước Nhật trình diễn. Ba xu một vé! Ba xu một vé! Rất rẻ, rất rẻ, xin chớ bỏ qua!…
Trong lúc Ngỗng Kều tận tình làm công việc quảng cáo như thế, thì Văn Ngan chỉ luẩn quẩn trên bờ, cấm dám thò chân xuống nước. Chả là tướng công vẫn lo vợ chồng nhà Cốc cho tướng công đi chơi với hoàng tử thứ sáu con vua Thuỷ Tề chuyến nữa.
Thấy có kẻ khua chiêng gióng trống rùm beng như vậy, dân chúng vùng quanh hồ – vốn rất khát khao giải trí – tò mò kéo tới khá đông. Này, là đàn lũ họ hàng nhà Le Le, Mòng, Ngỗng Trời, Vịt Trời ào ào đậu xuống mặt hồ, tranh nhau chỗ ngồi quàng quạc. Kia là các cụ Cò, cụ Vạc, Giang Giang, Bồ Nông đứng cao lênh khênh, trong số đó có mấy cụ là nhà nho nổi tiếng hay chữ. Đây nữa là các nhạc sĩ có tài của địa phương: Sáo, Vàng Anh, Chích Choè, đến dự cốt nhằm học tập nghệ thuật các bậc danh ca. Và cả vợ chồng bác Cốc cũng dắt con cái đi xem, đứng cạnh gia đình nhà Xít, nhà Kếu (bởi vì vợ chồng Cốc không biết ca sĩ Ba-que-mô-tô chính là Văn Ngan tướng công sống lại). Trên mấy bụi dứa dại, cây si, cây bàng bao quanh gò đất dùng làm sân khấu, những Niềng Niễng, Cà Cuống, Châu Chấu, Cào Cào, Bò Dừa, Cánh Cam … bậu kín cả cành cây, lá cây, nghển cổ đợi xem nhạc sư và ca sĩ trứ danh biểu diễn. Tiếng tăm của ban hát lẫy lừng đến nỗi bà vãi Quốc Quốc và sư cụ Tu Hú vốn quanh năm chỉ lo việc tụng kinh niệm phật, không màng gì đến nghệ thuật văn chương, hôm nay cũng dự xem cả.
Phút long trọng đã tới!
Chuông rung. Màn mở. Ngỗng Kều, trong bộ cánh đen ngắn cũn cỡn, bước ra sân khấu nghiêng đầu nói bằng giọng mũi:
- Nhân danh giới trí thượng lưu trí thức thành Mạc-xây nước Ý, tôi là nhạc sư thượng hạng Ba-gai-chi-chi xin cúi chào quý vị thính giả …
Cụ Cò giương mục kỉnh nhìn, rồi nghển cổ nói thầm vào tai cụ Bồ Nông:
- Tôi nom giống như thằng Ngỗng Kều hay đánh bạc ở nhà Cú nhà Quạ ấy bác ạ!
Cụ Bồ Nông gạt phắt đi:
- Hừ! Bác thật đa nghi như Tào Tháo! Người ta lặn lội từ nước Ý sang đây…
Nhạc sư Ba-gai-chi-chi nói tiếp:
- Theo phong tục của một nước văn minh như nước Ý chúng tôi, cái gì cũng phải trả tiền trước. Xin quý vị chi cho ba xu một xuất, ba xu một xuất, bản ban chúng tôi mới có thể trình diễn được.
Lập tức, các khán giả rộng rãi và cởi mở ném tới tấp lên sân khấu nào ốc, nào hến, nào cua, nào trai, nào tôm, nào cá… Nhạc sư căng vạt áo ra hứng, vừa hứng vừa ăn lấy ăn để. Ăn đã cứng diều, nhạc sư chùi mép, đứng nghiêm, nói dõng dạc:
- Xin mời ca sĩ trứ danh Ba-que-mô-tô thành Rôm nước Nhật ra trình diễn.
Văn Ngan, từ lúc nghe khán giả ném tôm cá lên rào rào, thèm quá, lại thấy nhạc sư thượng hạng ngốn ngấu nghiến như vậy, trong bụng thật không yên chút nào. Ca sĩ trịnh trọng bước ra sân khấu, nhưng gan ruột vẫn để vào sự ăn uống.
Tiết mục thứ nhất bắt đầu. Nhạc sư nước Ý đệm chũm chọe, ca sĩ nước Nhật ca bài Tôi chờ cô tối qua. Dưới hàng khán giả, Chích Choè bịt mũi rủ Vàng Anh và Sáo ra về. Các cụ Cò, Giang Giang, Bồ Nông cũng lắc đầu chép miệng bỏ đi cả. Tiết mục thứ hai: nhạc sư thượng hạng và ca sĩ trứ danh song ca bài Nay ta thấy hai con sum họp một nhà ta thật vui lòng… Các ả Ngỗng Trời, Vịt Trời vỗ tay hoan hô, nhưng nhiều khán giả khác thất vọng bỏ cuộc. Tiết mục thứ ba: nhạc sư Ba-gai-chi-chi đệm sáo, ca sĩ Ba-que-mô-tô đơn ca bài Thôi tôi van cô nương. Sư cụ Tu Hú dắt tay bà vãi Quốc Quốc, hai người rủ nhau bỏ về. Tiết mục thứ tư: Nhạc sư nước Ý đệm chũm chọe, ca sĩ nước Nhật độc ca bài Tình duyên đôi ta bẽ bàng. Tiết mục thứ năm, thứ sáu, thứ bảy… Trong đám đông, có nhiều tiếng xì xào.
Bỗng bác Cốc trai, vẻ mặt tức giận, nhảy xổ lên sân khấu nói to:
- Thưa tất cả bà con! Đây không phải là ban hát nước Ý nước Nhật gì đâu. Đây chính là hai thằng ba que nó đánh lừa ta lấy tiền, hát toàn những bài đểu giả!
Rồi trỏ vào nhạc sư và ca sĩ đang đứng sững ra như bị sét đánh, bác Cốc nói tiếp:
- Thằng này là Ngỗng Kều, du côn có tiếng. Còn thằng này là vua bịp tên gọi Văn Ngan, tôi với nhà tôi đã cho nó uống nước hồ một lần. Chúng nó trá hình đã giỏi, tôi nhận mãi mới ra!
Đám đông gào thét ầm ầm như sấm:
- Đánh chết quân lừa đảo đi!
- Trói chúng nó lại!
- Giả tiền chúng tao đây!
Đám đông ùa lên sân khấu, người lấy lại tôm cua ốc, kẻ xông vào đấm đá nhạc sư và ca sĩ túi bụi, nếu không có bác Cốc can ngăn thì mình mẩy hai thầy trò Ba-gai, Ba-que nước Ý nước Nhật ấy chắc chắn đã nát như tương rồi.

7. Cuộc phiêu lưu chấm dứt
Theo ông cụ tỉnh Nam cho biết, trong chuyến làm ca sĩ thất bại này, Ngan bị rách tan mất cái áo the (tức là bức thư lá khoai của Thiên Nga Công chúa) - điều này khiến gã rất đau lòng. Còn Ngỗng Kều thì tinh ma cứ chúi đầu rúc xuống bụng Ngan, nên chẳng những hắn không bị đòn đau, lại vẫn giữ được bộ áo đen lành lặn.
Một hôm Ngỗng bảo Ngan:
- Anh em ta ở xứ này lộ mặt mất rồi, thật khó làm ăn quá. Tôi vẫn nghe chú kể có vị hôn thê là Công chúa Thiên Nga. Chẳng hay Công chúa có giàu không, nhà ở nơi nào?
Ngan đáp:
- Thôi huynh ơi, nhắc tới thêm rầu lòng đệ! Nhận lời hứa với Nàng, đệ đi chu du tứ xứ thấm thoắt đã bảy tuần trăng. Vậy mà tài không thành, chí không đạt, tấm thân Văn Ngan này ngày đêm tiều tụy võ vàng. Đệ lại để mất món tóc thề Nàng trao cho đệ làm của tin, mất cả lá thư yêu dấu. Ôi, ta còn trở về chốn cũ làm gì?
Vừa nói Ngan vừa đấm ngực mà khóc, nước mắt nước mũi tuôn ra đầm đìa.
Ngỗng Kều, mặc dầu trong bụng mừng rơn vì nó đã nắm được bản sao bức thư và món tóc thề của Thiên Nga Công chúa, nó vẫn cố làm ra dáng ái ngại:
- Tội nghiệp chú em! Thôi, chú em cứ bảo cho ta nơi ở của Nàng, ta sẽ giúp chú em nối lại mối duyên xưa; ta đây vốn có tài hùng biện, chắc thế nào Công chúa cũng xiêu lòng.
Ngan cảm động khóc sụt sịt, bày cho Ngỗng đường đi đến chuồng Gà Thiến. Ngỗng vỗ vào vai Ngan an ủi:
- Thôi, chú tạm đến ngôi chùa của sư cụ Tu Hú mà ẩn mình. Ta sẽ rước Công chúa đến tìm chú về nhà đoàn tụ.
Văn Ngan hỉ hả nhất nhất vâng lời.
Một buổi sớm kia, Gà Thiến đang uống nước ở bờ ai, bỗng thấy tiếng ai quàng quạc gọi:
- Ôi Nàng Thiên Nga yêu dấu!
Gà giật mình quay lại, thấy một gã cao lớn, đầu trọc, chân dài, cổ dài, nom không giống chú Ngan chút nào cả, nhưng sao bộ áo đen hắn mặc lại đúng là của Ngan, và tay hắn lại cầm cái lông đuôi Gà tặng?… Gà đang phân vân chưa biết trả lời thế nào, thì gã cao lớn lại nói:
- Ôi Công chúa thượng hạng của hoàn cầu! Chẳng lẽ Nàng quên anh rồi sao? Anh là Văn Ngan đã thành tài, trở về đoàn tụ với Nàng đây. Anh đã sang nước Ý du học, trở thành nhạc sư Ba-gai-chi-chi nổi tiếng…
Nói đoạn, Ngỗng Kều vươn cổ cất giọng ống bơ gỉ hát bức thư của Thiên Nga gửi cho Ngan theo điệu cò lả:
- Một yêu yêu chăm chỉ… chỉ học hành… Hai yêu yêu anh đã… đã trở thành thành người ngoan…
Vừa hát, Ngỗng vừa liếc mắt. Gà Thiến nóng gáy quá, muốn nện cho anh chàng mất dạy này một trận, nhưng vẫn còn do dự, chẳng biết hắn ta có phải là chú Ngan ngày trước hay không. Gà nén giận, bước đến gần Ngỗng nói:
- Chàng cho ta ngắm bàn chân xinh xắn của chàng, xem có đúng chàng đã chu du thiên hạ rèn luyện thành tài không đã.
Ngỗng Kều hãnh diện lần lượt giơ hai bàn chân thô kệch cho Công chúa xem. Gà Thiến ngắm kỹ từng ngón một. Gà đã nhận ra sự lừa dối: anh chàng này móng chân còn nguyên cả, nhất định không phải là Ngan, vì Ngan đã bẻ một móng gửi Chim Gáy mang về tặng Gà.
Lập tức Gà Thiến vỗ cánh nổi hiệu báo động. Một đội quân túc trực toàn nòi Gà Cưỡng, mỏ và cựa sắc hơn dao, xông ra trói chặt Ngỗng Kều lại, nhốt vào trại giam.
Ngay chiều hôm đó, một cuộc hỏi cung bắt đầu. Trước sự thẩm vấn nhẹ nhàng mà đanh thép, đầy lý lẽ của chánh án Bồ Câu, Ngỗng Kều phải khai hết tất cả. Toà cho người mang giấy đến ngôi chùa của sư cụ Tu Hú gọi Ngan về. Ngan ta không có quần áo, một lần nữa lại phải mình quấn bằng cỏ khô, đi qua đường gặp các ả Vịt Trời, lấy làm thẹn quá.
Sau khi đối chất giữa Ngan và Ngỗng. Toà tuyên án phạt Ngỗng ba năm tù về tội nhiều lần lừa đảo, bắt Ngỗng trả lại cho Ngan chiếc áo đen.
Bác Gà Thiến xin Toà tha tội cho Ngan, vì dù sao Ngan cũng chỉ là kẻ a tòng, không chủ mưu làm điều ác. Chánh án Bồ Câu cân nhắc rất kỹ về trường hợp của Ngan, cuối cùng tuyên bố cảnh cáo Ngan nghiêm khắc về tội tham lam, lười biếng và đã theo gã Ngỗng Kều làm bậy.
Phiên toà kết thúc, Gà Thiến kéo Ngan ra chỗ vắng, nói:
- Tôi rất thương chú. Nhưng tôi cũng đã phạm lỗi nói dối chú. Tôi chẳng phải Thiên Nga thiên ngung gì đâu; chẳng qua muốn giúp chú trừ bỏ thói hư mà lập mẹo đó thôi… Từ nay anh em ta lại chung sống với nhau. Chú phải chịu khó sửa mình. Còn phần tôi, tôi hứa sẽ tận tâm giúp đỡ chú hơn trước.
Văn Ngan cúi đầu đứng nghe Gà nói, vừa xấu hổ vừa cảm động, hai hàng nước mắt chảy ròng ròng.

8. Lời bàn cuối truyện
Bình luận về cuộc phiêu lưu của Văng Ngan tướng công, ông cụ ở tỉnh Nam nhận xét:
Văn Ngan - thuỷ tổ của loài Ngan – trong vòng không đầy một năm, ba lần bị trụi lông mất áo, hai lần suýt chết, và đã trở thành… một con ngan hoàn chỉnh. Hiệp sĩ áo đen, Văn Ngan tướng công, thái tử thiếu bảo hiệp tá đại học sĩ, bạn thân của hoàng tử thứ sáu con vua Thuỷ Tề, anh em kết nghĩa với lựa sĩ chạy đua Văn Ngỗng, ca sĩ trứ danh Ba-que-mô-tô thành Rôm nước Nhật, tất cả những chức vụ đó đã giúp Ngan biết bay một tí, biết bơi một tí, biết chạy bộ một tí, lại biết cả hát ồ ề một tí. Nhưng nghề nào của Ngan cũng dối trá, dang dở, chẳng đâu vào đâu. Mặt dầu có nhiều người muốn giúp đỡ Ngan như bác Gà Thiến, bác Cốc, Chim Gáy vân vân… nhưng Ngan vẫn không trở nên tốt được, bởi vì Ngan lười biếng, hám danh hám lợi, chỉ muốn ăn to làm tắt, lại đi đánh bạn với kẻ xấu như gã Ngỗng Kều.
Ông cụ ở tỉnh Nam còn nói thêm là nếu trí nhớ của cụ tốt hơn và nếu có thì giờ rỗi rãi, cụ sẽ kể tiếp về chuyện Văn Ngan sau đó trốn Gà Thiến đi dạy học ở nhà Ễnh Ương, đi buôn vôi đánh lừa Cóc Già, đánh nhau đổ máu với Lợn Ỉn, chạm trán lần thứ ba với bác Cốc, và được Cốc rèn dạy cho thành người lương thiện.
Tiếc thay, ông cụ chỉ mới kể đến đấy, nên tôi chỉ chép lại được ngần này. Bây giờ xin nhường các bạn nhận xét về đời sống, tính nết của loài ngan hiện nay, xem có đúng giống vật ấy là cháu chắt của Văn Ngan tướng công hay không.

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Only Love



Only love
Artist: TradeMark
2 a.m. and the rain is falling
Here we are at the crossroads once again
You're telling me you're so confused
You can't make up your mind
Is this meant to be
You're asking me

But only love can say - try again or walk away
But I believe for you and me
The sun will shine one day
So I'll just play my part
And pray you'll have a change of heart
But I can't make you see it through
That's something only love can do

In your arms as the dawn is breaking
Face to face and a thousand miles apart
I've tried my best to make you see
There's hope beyond the pain
If we give enough, if we learn to trust

Chorus

I know if I could find the words
To touch you deep inside
You'd give our dream just one more chance
Don't let this be our last good-bye

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Thứ Hai, 30 tháng 7, 2007

Cái lạnh


Sáu con người, do sự tình cờ của số phận, mắc kẹt vào cùng 1 cái hang rất tối và lạnh. Mỗi người còn 1 que củi nhỏ trong khi đống lửa chính đang lụi dần.

Người phụ nữ đầu tiên định quẳng que củi vào lửa, nhưng đột nhiên rụt tay lại. Bà vừa nhìn thấy 1 khuôn mặt da đen trong nhóm người da trắng.

Người thứ 2 lướt qua các bộ mặt wanh đống lửa, thấy 1 người trong số đó ko đi chung nhà thờ với ông ta. Vậy là thanh củi cũng bị thu về.

Người thứ 3 trầm ngâm trong 1 bộ quần áo nhàu nát. Ông ta kéo áo lên tận cổ, nhìn người đối diện, nghĩ thầm: "Tại sao mình lại phải hi sinh thanh củi để sưởi ấm cho con heo béo ị giàu có kia?"

Người đàn ông giàu lui lại 1 chút, nhẩm tính: "Thanh củi trong tay, phải khó nhọc lắm mới kiếm được, tại sao ta phải chia sẻ nó với tên khố rách áo ôm lười biếng đó?"

Ánh lửa bùng lên 1 lần cuối, soi rõ khuôn mặt người da đen đang đanh lại, lộ ra những nét hằn thù: "Không, ta không cho phép mình dùng thanh củi này sưởi ấm những gã da trắng!"

Chỉ còn lại người cuối cùng trong nhóm. Nhìn những người khác trầm ngâm trong im lặng, anh ta tự nhủ: "Mình sẽ cho thanh củi, nếu có ai đó ném phần của họ vào đống lửa trước".

Cứ thế, đêm xuống dần. Sáu con người nhìn nhau căng thẳng, tay nắm chặt những khúc củi. Đống lửa chỉ còn than đỏ rồi lụi tắt. Sáng hôm sau khi những người cứu hộ tới nơi, cả 6 đều đã chết cóng. Họ không chết vì cái lạnh bên ngoài mà chết vì sự buốt giá trong sâu thẳm tâm hồn.

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Cafe Del Mar, Bar Hoàng Hôn & Ambient Music



↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Chủ Nhật, 29 tháng 7, 2007

Hãy lắng nghe những đứa trẻ



Những đứa trẻ có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của cuộc sống.


Nếu bạn hỏi Sally: "Hạnh phúc trốn ở đâu?". Bạn sẽ kỳ vọng một câu trả lời tương tự: "Ở một nơi tuyệt đẹp, có đồ ăn ngon, quần áo đẹp, có những trò chơi vui thích..."
Nhưng Sally chỉ hồn nhiên nở một nụ cười thơm như trái sơri, đương nhiên đó là nụ cười hạnh phúc nhất thế giới, cô bé đặt một ngón tay mũm mĩm lên miệng và bảo: "Ở chỗ những chiếc răng". Bạn sẽ thấy mình thật quá tham vọng. Hạnh phúc đôi khi chỉ là một nụ cười.

Nếu bạn hỏi Andrew: "Nơi nào ấm áp nhất?". Bạn mong muốn nhận được gì? Một tòa lâu đài rạng rỡ trong ánh nắng? Một ốc đảo tiện nghi?
Bạn sẽ thấy mình quá xa vời, vì câu trả lời của Andrew chỉ là: "Trong vòng tay mẹ".

Nếu bạn hỏi Johan: "Ai là người giàu có nhất?". Bạn hy vọng điều gì? "Bill Gates? Stephen Spielberg? ...".
Không, chẳng là ai cả. Tiền không phải là thước đo duy nhất của sự giàu có.

Và nếu bạn hỏi cả Sally, Andrew & Johan: "Tình yêu thương màu gì?". Hẳn là bạn muốn biết rõ đó là màu xanh, đỏ hay vàng. Màu gì đây? Xanh, đỏ hay vàng?
Nhưng lũ trẻ chỉ đặt một bàn tay lên áo, những chiếc áo sặc sỡ chẳng chiếc nào giống chiếc nào và im lặng. Bạn sẽ thấy chúng mỉm cười. Và thật tình cờ, nơi chúng đặt tay lên, chính là nơi con tim đang rung nhịp ...

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Thứ Sáu, 27 tháng 7, 2007

Nanh trắng (Chương 6)



Chương 6: Luật của kẻ mạnh

Ít bữa sau Rái cá-Xám phải lên đường.
Anh chuẩn bị hai cỗ xe trượt, chiếc lớn cho anh ta và chị vợ Kloo Klooch, chiếc nhỏ cho cậu con trai Mit Sah có dịp tập điều khiển đàn chó kéo. Chắc chẳng cần nói thêm: cậu ta rất hãnh diện được giúp bố mẹ chở theo hơn một trăm ký hành lý.
Nanh Trắng cũng phải đóng một bộ dây đai.

Nó chẳng lấy thế làm ngạc nhiên, vì có những sáu con khác cùng kéo xe với nó. Mỗi con bị buộc vào cỗ xe bằng những sợi dây dài ngắn khác nhau.
Xe trượt tuyết trông giống loại xe trượt băng toboggan, nhưng làm bằng vỏ cây phong bạc, mũi uốn cong để khỏi lún xuống tuyết. Trọng lượng hàng được rải đều trên bề mặt chiếc xe. Chó buộc vào xe bằng những đoạn dây dài ngắn khác nhau để chúng khó bề đánh lộn. Con nào thích gây.gổ chỉ có thể quay lại cắn con phía sau và sẽ bị lọt vào tầm roi của người điều khiển. Trái lại, nếu định gây sự với con chạy trước tất nhiên nó phải dướn mạnh lên kéo theo tất cả những con chạy phía sau làm tốc độ xe tăng lên. Con Lip Lip dẫn đầu đoàn chó, nghiễm nhiên được đặt vào cương vị chỉ huy làm cả bọn chó đều rất tức tối ganh tị.
Mit Sah là chàng trai cũng khôn ngoan như người bố. Chú đã thấy Nanh Trắng thường xuyên bị Lip Lip hành hạ. Nhưng vì hồi đó Lip Lip là chó của chủ khác nên chú chẳng thể làm gì được ngoài việc thỉnh thoảng ném nó một cục đá.
Sau khi mua về Mit Sah bắt đầu trút căm tức lên đầu con Lip Lip bằng cách buộc nó vào sợi dây dài nhất. Về hình thức thì có vẻ là một vinh dự. Nhưng thực ra thì Lip Lip chẳng những không chỉ huy được mấy con kia mà còn lãnh đủ nỗi căm ghét của chúng, thường xuyên bị chúng hành hạ tới số. Lũ cho chỉ nhìn thấy đuôi và hai chân sau của nó nhấp nhổm chồm chồm trước mặt. Chúng nghĩ: cha này sợ nên mới quắp đuôi chạy chí mạng thế kia. ý nghĩ đó làm chúng hăng tiết muốn bắt kịp Lip Lip. Thế là trong suốt ngày đường cỗ xe trượt như bay. Con đầu đàn Lip Lip nổi cáu vì bị rượt đuổi đến cùng, định quay lại trị lũ địch thủ nhưng ngay lập tức bị ngọn roi dài ba chục piê quất giữa mõm buộc nó phải trở về vị trí. Mit Sah còn chơi khăm tìm cách kích lũ chó đuổi theo Lip Lip hăng hơn nữa bằng cách ưu tiên thưởng thịt cho nó khiến những con khác lồng lên tị nạnh. Riêng Nanh Trắng vẫn lầm lũi làm nhiệm vụ rất chu đáo, sợi dây của nó luôn kéo căng, Mit Sah công nhận nó rất tận tụy trong công việc. Sói xám đã quên mẹ, chỉ lo ngoan ngoãn phục tùng ông chủ. Nó chấp nhận kỷ luật dễ dàng hơn các con khác.
Không quên những trò tai ác của bọn chó, nó luôn lảng xa chúng. Nhưng cũng thấy khoái vì Lip Lip giờ đây đã thay nó đóng vai kẻ chịu tội.
Nó luôn tự nhắc nhủ: chớ có dại dột xa rời Rái cá-Xám, xa rời bà chủ và con trai ông bà chủ, nó sẽ bị bầy chó kia nhào tới giết chết không thương tiếc.
Dần dần Nanh Trắng được trọng thị. Không con nào dám nẫng tay trên của nó một miếng thịt nhỏ, trái lại chính nó thường cướp của chúng miếng thịt chúng chưa kịp nuốt hết.. Kỷ luật do thượng đế đề ra chặt chẽ chừng nào thì kỷ luật do Nanh Trắng áp đặt cho bầy chó cũng không kém khắc nghiệt. Nó đòi hỏi bọn chúng phải tuyệt đối phục tùng.
Chuyến đi kéo dài nhiều tháng. Sói xám ngày càng được nể sợ, đã trở thành một thứ nhân vật thượng đẳng trong xã hội chó. Nhưng nó vẫn coi con người là thượng đế.
Sói không cảm thấy yêu Rái cá-Xám. Nó coi anh ta là một thượng đế hoang dã, chẳng một lần vuốt ve nó, cũng chẳng bao giờ nói với nó một lời mềm mỏng. Anh ta thực thi công lí bằng chiếc gậy tố bố, khi nó lập thành tích thì được anh thưởng công bằng cách không đánh đòn.
Bàn tay anh ta đáng lẽ có thể rất dịu dàng nhưng lại chỉ ban phát sỏi đá, những cái tát nẩy lửa, những ngọn roi quất cháy da cháy thịt, những đòn gậy nện nhừ xương. Bàn tay bọn nhóc Anhđiêng càng độc địa hơn. Mỗi khi có dịp, chúng thi nhau ném đá vào Nanh Trắng, có đứa suýt làm nó chột mất một mắt.
Một bữa kia, Nanh Trắng gặp rắc rối nghiêm trọng gần một hồ lớn, hồ Nô lệ. Thấy một chàng trai đang dùng rìu pha những tảng thịt đông lạnh, nó mon men tới gần. Những mảnh thịt vụn bắn tung tóe đỏ lòm như tia lửa. Sói con nhảy tới vồ. Anh chàng Anhđiêng cau mặt buông rìu, nhặt chiếc gậy định nện. Tên kẻ cắp ngày bỏ chạy, lớ ngớ không thuộc đường nên mắc kẹt giữa hai căn lều và một taluy cao.
Nó phạm tội gì? Nhặt nhạnh những thứ vương vãi đâu phải là tội! Vậy tại sao dám vung gậy đánh nó? Con chó lai sói chồm lên. Chàng trai bị hất ngã, bị nó ngoạm một miếng đau.
Nanh Trắng bỏ chạy liền, về nấp bên ông chủ.
Lát sau chàng Anhđiêng nọ kéo cả nhà tới gặp Rái cá-Xám.
- Chó của anh cắn con trai tôi. Phải trị nó tận mạng.
- Không. - Rái cá-Xám đáp, - nó không làm gì sai. Không đánh nó mới đúng!
Kloo Klooch và Mit Sah cũng đồng tình với anh ta. Vậy sao? Mình có thể cắn một loại thượng đế nào đó mà không bị trừng phạt ư?
Nanh Trắng sẽ không bao giờ quên ý tưởng này.
Chưa hết. Ngay sau đó ít bữa Mit Sah đi rừng và chạm trán anh chàng bị Nanh Trắng cắn bữa trước. Hai đứa cãi nhau, lát sau nhiều đứa nữa kéo tới. Cậy đông chúng hè nhau đánh Mit Sah. Đòn hội đồng giáng như mưa xuống người.Mit Sah. Tuy chống cự rất kiên cường nhưng con trai Rái cá-Xám sắp quị đến nơi. Đúng lúc Nanh Trắng tới. Chuyện gì thế nhỉ? à, thì ra các ông con của thượng đế nện nhau! Không phải chuyện của mình. Mặc xác chúng... Ồ, nhưng người bị chúng choảng là Mit Sah, mà Mit Sah lại là con ông chủ mình! Sói con xông vào. Trong nháy mắt chiến trường sạch bóng quân thù! Mit Sah kể lại câu chuyện rắc rối đó với bố mẹ. Hôm đó Nanh Trắng được Rái cá-Xám thưởng vô số thịt.
Sói con rút ra nhiều bài học. Từ bảo vệ thân thể thượng đế đến bảo vệ tài sản của họ, hai nhiệm vụ cách nhau không xa. Vậy nó phải bảo vệ họ chu đáo cả thân thể lẫn tài sản, dù có phải vì công việc đó mà cắn các thượng đế khác...
Thượng đế cũng có dăm bảy đường, có loại tối cao đòi hỏi nó phải phục tùng và bảo vệ, có loại nhát như thỏ đế mà nó có thể cắn nếu tình thế đòi hỏi.
Rái cá-Xám huấn luyện Nanh Trắng làm công việc giữ nhà. Nó được trả công bằng thức ăn và sự che chở của chủ. Từ đó Nanh Trắng biết canh giữ tài sản, bảo vệ thân thể thượng đế, làm việc cho chủ.
Khoảng tháng tư, chuyến đi dài của chàng Anhđiêng kết thúc. Nanh Trắng vừa tròn tuổi tôi. Mit Sah tháo dây đai cho nó. Không kể Lip Lip, nó là con đẹp nhất trong đàn chó choai choai của toàn trại. Nó thừa hưởng của bố mẹ cả sức khỏe lẫn tầm vóc. So với các con đã trưởng thành thân hình nó dài hơn tuy nhìn tổng thể thì các bộ phận chưa phát triển cân xứng, vẫn mảnh mai thon thả. Bộ lông màu xám y hệt lông sói rừng. Lang thang trong trại, nó nhanh chóng lấy lại các thói quen cũ, dễ dàng nhận ra những địa điểm đã rời xa từ nhiều tháng nay. Giờ đây Nanh Trắng có thể dạo chơi khắp chốn không lo bị tấn công, hơn nữa bọn chó thấy nó đi qua còn vội vàng lánh mặt. Trong đám chó già có một con trước kia vẫn làm nó run bắn lên: con Baseek. Hồi đó hễ vừa trông thấy nó là Nanh Trắng đã hoảng.
Nó bị con Baseek đánh bại nhiều trận.
Nhưng bây giờ, nó đã biết rõ những thay đổi trong sự phát triển thân hình và sức mạnh của nó, biết rõ Baseek đã suy yếu vì tuổi già.
Hai địch thủ chạm trán nhau nhân dịp xẻ thịt một con nai sừng tấm vừa bị bắn hạ, Nanh Trắng được chia phần một chiếc móng và một khúc xương ống chân còn dính một miếng thịt.
Nó mang phần tới sau bụi cây xa lũ chó đang chen lấn tranh cướp nhau, điềm tĩnh nằm thưởng thức. Bỗng Baseek lao đến. Sói con phản công ngay, chồm lên cắn kẻ địch một nhát rồi lùi ra xa thủ thế. Con chó già sững sờ trước thái độ ngang tàng của sói con, trước đòn phản kích chớp nhoáng, đứng ngớ ra, nhìn trân trân vào địch thủ.
Baseek đã có kinh nghiệm về sức mạnh ngày càng gia tăng của lớp trẻ, nó biết cần phải vận dụng sự khôn ngoan để chịu đựng điều nó không thể ngăn cản. Nó xù bộ lông đầy oai phong, trừng mắt qua khúc xương nhìn sói con với vẻ khinh miệt. Nanh Trắng tuy ra đòn thành công nhưng trong tâm trạng vẫn còn rơi rớt đôi chút nào đó của nỗi khiếp đảm ngày xưa. Nó thu mình thật nhỏ, nghĩ cách rút lui sao cho đỡ mất thể diện.
Con Baseek phạm sai lầm khi nhận định tình thế, tưởng cái nhìn khinh miệt của mình đã làm Nanh Trắng mất tinh thần sắp bỏ chạy để lại miếng thịt. Nhận định đó làm Baseek nôn nóng mất kiên nhẫn.
Con chó già coi như mình đã thắng, bước thẳng tới miếng thịt. Nó chẳng cần đề phòng, cúi xuống hít hà đánh hơi. Nanh Trắng gừ một tiếng. Lúc này, nếu như con chó già chịu đứng yên tại chỗ, tình thế của nó vẫn chưa đến nỗi nguy ngập. Chỉ cần ngẩng đầu, phóng tia mắt dữ tợn thẳng vào địch thủ, nhất định nó sẽ làm Nanh Trắng táng đởm kinh hồn bỏ chạy. Khốn nỗi mùi thịt tươi ngon lành vừa xộc vào lỗ mũi lại quá hấp dẫn làm Baseek không sao cưỡng nổi cơn thèm rỏ dãi, muốn ăn sống nuốt tươi ngay lập tức.
Baseek quá quắt tới mức đó, sói con chịu sao thấu! Từ lâu nay nó đã được tôn vinh là vị chỉ huy xứng đáng của các bạn đồng hành, đời nào nó chịu để yên cho kẻ kia ngang nhiên cuỗm phần thịt của nó! Nanh Trắng liền ra đòn theo cách lâu nay: bất ngờ, không dạo đầu. Ngay đòn thứ nhất tai Baseek đã bị xé rách te tua. Chưa kịp hoàn hồn, các đòn tiếp theo đã tới tấp giáng xuống.
Nó bị hất ngã chổng bốn vó, cổ họng rách toang, đang ra sức quẫy đạp cố bò dậy thì bị Nanh Trắng đớp hai miếng vào bả vai. Đòn phản công của Baseek chẳng nhằm nhò gì: hai hàm răng nó bập rất mạnh phát ra một tiếng ghê hồn nhưng chỉ bập vào không khí. Lát sau Baseek bị cắn trúng mõm, bị hất tung ra xa miếng thịt.
Tình thế hoàn toàn đảo ngược. Nanh Trắng dựng lông nhe nanh đứng chặn khúc xương, Baseek lùi xa phía sau chuẩn bị chuồn. Nó đã tởn không dám liều mạng tiếp tục chọi với sói con rất giỏi tấn công chớp nhoáng. Nhưng vẫn cố thu hết can đảm hòng rút lui trong danh dự.
Nó quay lưng lại, đàng hoàng bỏ đi rất oai vệ coi như Nanh Trắng và khúc xương ống kia chẳng la cái thá gì đáng quan tâm. Cho tới khi không trông thấy sói con đâu nữa nó mới dừng lại liếm các vết thương đỏ máu.
Nanh Trắng nghiễm nhiên trở thành vị chúa soái độc tôn trong trại. Không tên nào dám chống lại nó. Nó tha hồ lên mặt, không bè bạn, luôn buồn so, xa lánh mọi con khác.
Giữa mùa hè, bữa sói con đang một mình lặng lẽ ngao du bỗng bắt gặp một căn lều mới dựng ngay bên trại. Nó để ý thăm dò và nhận ra Kiche. Sói con nao nao nhìn mẹ, trong lòng rạo rực bao kí ức ngày xưa. Nhưng sói cái nhe răng, gừ khẽ. Những kỉ niệm đằm thắm trong quá khứ vụt sống lại trong lòng sói con. Nó chồm tới con sói mẹ đã từng một thời là cả thế giới của nó. Con Kiche đớp nó một miếng làm sói con đau quá lùi lại, không hiểu tại sao. Ta đừng vội chê trách sói mẹ. Nó không nhìn nhận con chỉ vì nó đã có những đứa con khác.
Hai chú nhóc vẫy đuôi đòi chơi với Nanh Trắng trong khi con này lạnh lùng đánh hơi, rất thắc mắc không hiểu từ đâu ra hai nhóc con lạ mặt, không biết đây là hai đứa em cùng mẹ khác bố. Con Kiche lại đớp nó lần nữa rồi không ngớt gừ gừ đe dọa.
Nanh Trắng không còn là trung tâm cuộc sống của sói cái nữa. Nó ngơ ngác đứng nhìn Kiche liếm hai sói con, thỉnh thoảng lại gầm gừ xua đuổi nó. Nó không còn có ý nghĩa gì, không còn chỗ đứng trong tình cảm của Kiche, như Kiche lẽ ra cũng không còn chỗ trong tâm hồn nó.
Nhưng Nanh Trắng vẫn đứng im, trong tâm trạng cực kỳ choáng váng cố đấu tranh với những kỉ niệm rối bời. Một lần nữa mẹ nó lại tấn công.
Sói con nhẫn nhục chịu đựng không chống lại, theo đúng luật của loài chó: không đánh chó cái.
Nó biết luật này theo bản năng tự nhiên.
Nhiều tháng trôi qua. Nanh Trắng đã trở thành con chó lai sói cao lớn. Tính cách nó tiếp tục phát triển theo khuôn mẫu của hoàn cảnh xung quanh.
Qui luật cuộc sống là như vậy: tính cách hình thành trong khuôn mẫu của hoàn cảnh. Nếu Nanh Trắng không đến với ngọn lửa của con người, chắc chắn Wild đã biến nó thành con sói rừng thực thụ. Con người đã tạo cho nó một môi trường khác, trong đó nó lớn lên thành chó nhà nhưng vẫn giữ lại đôi nét gì đó của chó sói.
Càng lớn lên nó càng khó hòa đồng, càng tỏ ra hung tợn với các con chó trong trại, nhưng vì thế lại được Rái cá-Xám ngày càng ưu ái hơn.
Tuy thể chất rất khỏe nhưng Nanh Trắng có điểm yếu chí tử về tính cách không thể khắc phục nổi: không chịu đựng được tiếng cười chế giễu của mọi người. Khi các ông chủ Anhđiêng cười nó, máu Nanh Trắng lập tức sôi lên khiến nó trở nên cực kỳ nguy hiểm. Vô phúc cho con chó non, thậm chí cả con chó già nào lúc ấy loăng quăng trên đường đi của nó! Nó hiểu luật lệ nên không dám trút cơn giận lên Rái cá-Xám, biết rõ sau lưng anh ta có cây gậy tổ bố và chiếc roi rất dẻo. Còn sau lưng lũ chó chỉ có khoảng không gian trống trơn để chúng quắp đuôi chạy thẳng khi Nanh Trắng xuất hiện trong cơn điên bị người cười nhạo.
Lúc Nanh Trắng lên ba, vùng lưu vực sông Mackenzie lâm vào cơn đói kém rất nặng. Cá sông, thỏ rừng và nai sừng tấm biến đi đâu sạch.
Ngay bọn tuần lộc cũng hình như quên di trú tới đây. Khắp miền Wild bị bao phủ trong chết chóc. Thiếu lương thực, bị cái đói hành hạ, các con vật ăn thịt lẫn nhau, con nào thật khỏe mới sống sót. Đã thế chúng còn bị người Anhđiêng săn bắt ngày đêm. Người già, người yếu lăn ra chết đói, tiếng kêu than ai oán tràn ngập trại.
Đàn bà trẻ con kiệt sức gục hàng loạt, số ít thức ăn còn lại chui vào bụng các thợ săn mắt sâu hoắm vì đói. Các thượng đế phải ăn cả những chiếc giày da mộc và bao tay da của họ thì dĩ nhiên bọn chó phải ăn dây đai kéo xe, khi đã ăn hết những thứ đó thì ăn thịt lẫn nhau. Những con xấu xí nhất, yếu ớt nhất bị thịt trước, vài con chạy thoát vào rừng thì rơi vào nanh vuốt chó sói. Một mình con Nanh Trắng đã từng qua thời thơ ấu ở Wild nên có khả năng sống độc lập trong rừng.
Thấy chó bị các ông chủ ăn thịt dần, sói con biết thân biết phận dông tuốt vào rừng, kiên nhẫn săn bắt sóc làm thức ăn cầm hơi, nhiều phen nó phải phục kích hàng giờ mới thấy con vật nhỏ thó này rời cây nhảy xuống. †n mãi cũng hết sóc, nó tự bằng lòng với thịt chuột. Bữa tấn công một con chồn thông nó bị đánh trả kịch liệt.
Khi nạn đói lên tới đỉnh điểm, cực chẳng đã sói con phải tìm về với bếp lửa của các thượng đế. Dừng lại ở chỗ khá xa dãy lều bạt, nấp kín dưới cây rừng nó quan sát tình hình trong trại, len lén gỡ trộm các con vật mắc bẫy người Anh điêng. Có lần nó liều mạng gỡ cả bẫy của Rái cá-Xám. Mệt muốn chết, sức lực gần cạn kiệt, nhiều lần nó phải nằm bẹp xuống thở. Tình cờ bắt gặp một con sói con lảng vảng gần trại, nó giết luôn không thương tiếc rồi tiếp tục đi lang thang. Có lẽ số còn may, nên mỗi khi lên cơn đói bụng thể nào nó cũng kiếm được miếng gì nhét vào dạ dày. Nó đã suy yếu nhưng trong rừng có những con vật còn yếu hơn. Có bữa cả một đàn sói xông vào đúng lúc Nanh Trắng vừa một mình chén hết con linh miêu cách đây hai ngày nên rất sung sức. Cuộc chiến cực kỳ quyết liệt nhưng Nanh Trắng có phong độ cao hơn hẳn bọn địch thủ, buộc chúng phải bỏ dở cuộc truy kích. Hơn nữa, nó còn bất ngờ quay lại quật chết rồi nuốt gọn một con đang mải đuổi theo nó. Những chuyến ngao du liên miên đưa Nanh Trắng trở về vùng nó sống thời thơ ấu, gặp lại chiếc hang nó đã sống với sói mẹ và sói già lông xám. Nó ngạc nhiên thấy Kiche trong đó. Cũng như Nanh Trắng, sói mẹ đã chạy trốn bàn tay con người.
Kiche cùng sống với một con sói nhỏ. Thấy Nanh Trắng tới, sói mẹ kiên quyết đuổi ra. Nanh Trắng không cưỡng lại, tới ở trong hang con linh miêu đã đánh nhau với nó hồi xưa.
Mùa hè trôi qua. Nhờ may mắn săn được nhiều mồi nên Nanh Trắng đã phục hồi sức lực, cảm thấy tràn đầy tự tin. Một bữa tình cờ nó gặp Lip Lip cũng đã vào sống trong rừng như nó. Hai con đang chạy ngược chiều nhau dọc theo chân một bức vách đá bọc hai bên bờ dòng thác. Bất thình lình chúng chạm trán khi cả hai vừa vòng qua một tảng đá. Chúng lập tức thủ thế, gườm gườm nhìn nhau đầy nghi ngờ.
Nanh Trắng vừa ăn no nên rất sung sức, con mồi nó vừa ăn còn chưa kịp tiêu hết. Vậy mà vừa thoáng thấy Lip Lip, toàn bộ lông dọc sống lưng nó tự dưng dựng đứng hết lên, y hệt hồi bị địch thủ bắt nạt ngày trước.
Sự việc tiếp theo diễn ra trong nháy mắt.
Con Lip Lip định bỏ chạy nhưng không kịp.
Nanh Trắng hất nó ngã chổng gọng, lăn lông lốc mấy vòng. Rồi ngoạm giữa cổ nó. Con Lip Lip thở hắt ra chờ chết, Nanh Trắng lượn quanh địch thủ canh chừng một lúc rồi bỏ đi dọc theo vách đá.
Một lát sau nghe có nhiều tiếng động trong rừng, nó thận trọng tới bìa rừng đưa mắt nhìn ra trảng trống. Gần con sông, có một trại Anhđiêng rộn rã tiếng động, tiếng người, mùi cá mùi thịt theo gió đưa vào mũi thơm phưng phức. Nghe những âm thanh vui vẻ, xen lẫn tiếng cáu gắt của phụ nữ, Nanh Trắng hiểu ngay rằng đằng sau sự giận dữ của các bà là những chiếc dạ dày no căng. Lương thực đã sẵn, nạn đói đã qua. Biết thế sói con mạnh dạn ra khỏi rừng, chạy xuyên qua trại đi thẳng tới lều Rái cá-Xám. Chàng An-hđiêng này không có nhà, chị vợ Kloo Klooch mừng rỡ tiếp đón con sói. Chị ném cho nó một miếng thịt.
- †n đi, rồi nằm đó mà ngủ. Rái cá-Xám sắp về rồi. ông ấy sẽ rất vui khi thấy mày quay về.
Cuộc sống trở lại như xưa, Nanh Trắng lại làm chó kéo xe trượt tuyết.
Nó lại được đóng vai đầu đàn, do đó càng bị những con khác căm ghét. Suốt ngày, bọn chúng có cảm giác phải rượt đuổi nó không lúc nào được ngơi nghỉ. Khi dừng, chúng chỉ muốn xông tới nện cho nó một trận cho bõ ghét nhưng lại bị ngọn roi của Mit Sah làm nguôi cơn hăng máu. Ngay Nanh Trắng mỗi khi định sửa một con trong đàn cũng không tránh khỏi bị ngọn roi da tàn nhẫn quất giữa mõm. Buộc phải tuân lệnh chủ bắt kéo xe hết ngày này sang ngày khác, nó đâm ra ngán cái nghề khó chịu này.
Mỗi khi Mit Sah ra lệnh khởi hành, cả đàn chó đồng loạt dướn lên đuổi theo sói con, kèm theo những tiếng gầm gừ tức tối. Sói con cảm thấy lòng tự ái bị tổn thương nặng nề vì không có cách nào dừng lại để trị tội cái bọn cứ lẵng nhẵng bám đuôi đuổi theo nó suốt ngày. ý chí ngấm ngầm nổi loạn và lòng căm thù của nó lớn dần. Nó không mong được nương nhẹ và cũng không nhẹ tay với địch thủ, nhất định tìm mọi cơ hội hãm hại lũ chó trong trại. Đêm nào nó cũng loanh quanh giữa các căn lều, hòng vớ được một con dại dột dám đi đêm để nện cho một trận bò lê bò càng.
Mỗi khi về tới đích, chó được thả ra, các con đầu đàn khác thường nép vào chân các thượng đế để được che chở. Con Nanh Trắng không thế. Nó một mình lững thững đi khắp trại, đêm đêm lùng đánh những con đã chọc tức nó trong ngày. Nhưng lũ chó không tìm đường lánh mặt nó như trước nữa.
Chúng đã quen nhìn nó bỏ chạy suốt ngày, đầu óc chúng đã quen với ý nghĩ coi ưu thế của sói con là thứ giả tạo. Vì vậy hễ Nanh Trắng xuất hiện là chúng hè nhau xông vào đánh tới tấp.
Bầu không khí xung quanh sói con chất đầy thù hận, độc ác. Những bữa ở lại trại, nó hết bị bầy chó này đến bầy khác thay phiên nhau kéo tới tấn công, quấy rối làm nó suốt ngày không yên. Tuy con nào cũng được Nanh Trắng cho những bài học nhớ đời nhưng đêm nào chúng cũng hè nhau kéo tới khiêu chiến. Lòng căm thù của chúng có nguồn gốc sâu xa từ sự khác biệt chúng cảm thấy giữa chúng và con sói.
Chắc chắn chó nhà cũng là chó sói được thuần dưỡng. Nhưng được thuần dưỡng qua nhiều thế hệ nên chúng đã quên hết thói quen sống ở Wild, chỉ còn giữ lại một ý niệm mơ hồ, coi đó là một miền xa lạ, khủng khiếp, đầy đe dọa. Wild chính là cái mà chúng căm thù ở Nanh Trắng vì Nanh Trắng là kẻ vẫn còn quá gần gũi với Wild, là tượng trưng của Wild. Nó là con sói vẫn giữ nguyên kí ức về cuộc sống tự do giữa rừng hoang dại, vẫn nhớ những cuộc săn đuổi quyết liệt, những cuộc tấn công con mồi, vẫn thèm nhớ mùi vị những tia máu nóng hổi và những tảng thịt tươi rói nẩy bần bật dưới hàm răng kẻ thắng trận.
Qua các trận giáp chiến, bọn chó rút ra kinh nghiệm xương máu: đừng bao giờ một mình tấn công con sói đáng gờm Vì vậy, lần nào chúng cũng tụ năm tụ bảy kéo tới, tránh bị Nanh Trắng lần lượt nuốt chửng từng con. Nhờ chiến thuật đó nên chúng không bị tiêu diệt. Tuy Nanh Trắng có thể quật ngã một con trong bọn, nhưng ngay lập tức cả lũ xông vào trước khi con sói kịp giáng đòn kết liễu. Vừa có lệnh tấn công phát ra, ngay những con hèn nhất cũng tham gia đội hình tấn công Nanh Trắng tuy không lần nào đánh bại được nó. Nó quá mạnh, quá nhanh và quá thận trọng. Luôn tránh bị dồn vào chỗ hẹp, khi bầy chó định bao vây nó phóng ngay ra xa. Khó có thể hất ngã nó, vì bộ móng của nó bám xuống đất cũng chắc như con người nó bám vào cuộc sống. Nanh Trắng tuyên chiến với bọn anh em cùng loài đã bị sự che chở của thượng đế làm cho mềm yếu, nhu nhược. Nó hung dữ tới mức tuy Rái cá-Xám là con người cực kỳ tàn nhẫn cũng phải tự thú nhận: trong đời anh ta chưa từng thấy con vật nào như nó. Điều này làm anh ta rất khoái...

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Robot

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Hạnh phúc



- Để trở nên hạnh phúc cùng một người đàn ông, bạn phải hiểu anh ấy rất nhiều và yêu anh ấy ít hơn.

- Để có được hạnh phúc với một người đàn bà, bạn cũng phải hiểu cô ấy nhiều, nhưng đừng cố gắng để hiểu tất cả những gì cô ấy muốn.

-Người đàn bà sẽ là người cuối cùng nói những lời cuối cùng sau bất kỳ cuộc cãi vã nào. Còn bất cứ điều gì đàn ông nói sau những lời cuối cùng đó, đều là những lời để bắt đầu cho một cuộc cãi vã mới.

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Có bao giờ



Có bao giờ...
Bạn đến bên bà lão đang lúng túng trước làn xe đông đúc, nắm lấy tay bà và nói: “Bà để cháu dẫn qua đường nhé!”. Bà lão mỉm cười. Khó khăn bon chen giữa cuộc đời bỗng nhẹ nhàng hơn.

Có bao giờ...
Bạn chia sẻ những mẩu bánh kem - món quà sinh nhật của bạn - với những đứa trẻ lang thang đen đúa ở ven đường. Hôm sau, khi bạn bất chợt đi qua, những đứa trẻ réo gọi tên bạn và vẫy tay chào. Nỗi cô đơn giữa đất khách quê người của đứa con gái ở trọ chốn Sài thành chợt tan biến...

Có bao giờ...
Bạn lễ phép chào bác giữ xe, cô lao công ở trường. Thoạt đầu cô lao công và bác giữ xe đều nhìn bạn ngạc nhiên. Nhưng rồi vài ngày nữa, bạn đang buồn rầu vì một điểm số kém, bất chợt cô lao công rồi cả bác giữ xe gọi bạn lại: “Bị điểm kém hả bé? Thôi, đừng buồn nữa…”. Tự nhiên khóe mắt bạn bỗng cay cay. Thật hạnh phúc khi trong cuộc sống có được người quan tâm đến mình!

Có bao giờ...
Bạn hỏi thăm sức khỏe một cô gái ăn mặc diêm dúa, làm cái nghề bị xã hội rẻ khinh. Cô gái ấy ngước lên nhìn bạn, đôi mắt lạnh lùng thường ngày chợt ánh lên niềm vui, đôi môi khô héo bỗng tươi như đóa hoa hồng: “Cảm ơn em! Chị chỉ bị cảm nhẹ thôi...”. Bạn có tin không nhỉ, sự quan tâm thật lòng của mỗi người chúng ta có thể xoa dịu, cứu rỗi được những tâm hồn đang bơ vơ lạc lối?

Có bao giờ...
Bạn quay lại trường xưa. Khoanh tay, thẳng người cúi đầu chào thầy cô giáo cũ như thời còn là đứa học trò tiểu học. Bất chợt, thấy một đứa học trò nhỏ của thầy hay cô chạy đến mếu máo: “Bạn N. lấy thước đánh đầu con...”.

Bạn bật cười, nhớ lại thời xưa cũng từng “quấy rầy” thầy cô bằng những lý do lặt vặt: mẩu bút chì, viên phấn… Nét bé bỏng trẻ thơ với thầy cô lúc nào cũng đáng yêu như vậy!

Và có bao giờ...

Bạn sẽ đọc được những điều này và bảo ngay: “Những cái “bao giờ” này tôi đã từng “có” rồi!”. Lúc đó, có lẽ sẽ mỉm cười và cuộc đời cũng đang mỉm cười với bạn...

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Thứ Năm, 26 tháng 7, 2007

Từ những điều vụn vặt



Tôi thường thích lắng nghe và ghi nhanh bất cứ những gì thú vị. “Đây là một con mắt dửng dưng sẽ nhìn một người một cách vụn vặt, như là: anh ta là một vũ công tồi, anh ta không giỏi vật lý, quần áo anh ta không hợp “mốt”…

Song một con mắt yêu thương lại nhìn thấy toàn bộ một con người, tin tưởng vào những tiềm năng của người ấy, và chính niềm tin này sẽ giúp cho cây đơm hoa kết trái...”.

- “Trên thế giới này không có người nào lại không thú vị cả. Lỗi của bạn khi không khám phá ra thế giới thú vị của họ.

- “Bạn đừng bao giờ la mắng người khác, bởi vì việc đó sẽ chẳng đem lại lợi ích gì cả. Đơn giản là nó sẽ không thể thấm vào đầu của một người đang ở độ tuổi mới lớn. Một bé gái mười tám tuổi có thể đã nghe la mắng rồi, nhưng một bé trai hoặc một người đàn ông sẽ không bao giờ chịu nghe những lời la mắng cho đến tận ngày cuối của mình. Bạn nên nói một cách bình tĩnh với anh ta mà thôi...”.

- “Ngay từ khi mới sinh ra, mỗi chúng ta được trao tặng hai món quà quan trọng nhất có thể làm chúng ta hạnh phúc: tình yêu của cha mẹ và nền văn hóa của những thế hệ trước. Nhưng chúng ta phải biết cách sở hữu những món quà này.

- “Một gia đình cứ dính chặt vào nhau thì không thể nào hạnh phúc được. Hai người hạnh phúc khi họ là đồng minh của nhau trong sự nhận thức về thế giới...”.

- “Tình yêu, dù không được đáp lại hay là được đáp lại, cũng đem lại hạnh phúc như nhau. Nó dạy một người hiểu một người khác cũng như những sắc thái tâm trạng của anh ta. Nó dạy người ta thế nào là tình yêu. Nó là một bức tranh vẽ bằng màu nước sẽ sống mãi trong bảo tàng cuộc sống của mỗi người”.

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Thứ Tư, 25 tháng 7, 2007

Gone Daddy Gone

Artist: Gnarls Barkley

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Theremin (Kỹ thuật âm nhạc mới)

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Nếu một ngày nào đó...



Nếu 1 ngày nào đó bạn nhận thấy mọi chuyện tốt đẹp bấy lâu nay đã thay đổi, xin đừng bi quan và buồn khổ, đó là lúc bạn cần mỉm cười ...

Nếu 1 ngày nào đó bạn nhận thấy người mình yêu thương lại không còn yêu thương mình nữa, xin bạn đừng trách người ấy và hãy tôn trọng quyết định của họ, bởi vì họ thực sự muốn như thế, bạn chẳng thể nào ép buộc con tim của người ta khi tình cảm của họ không còn thuộc về bạn nữa.

Nếu 1 ngày nào đó bạn chợt nhận ra nụ cười mà bạn dành tặng cho ai đó lại có 1 ý nghĩa đặc biệt như thế, xin bạn hãy tiếp tục mỉm cười và tặng cho tất cả những người còn lại -những người còn chưa thấy được nụ cười tuyệt vời của bạn

Nếu 1 ngày nào đó bạn phát hiện ra những sự thật phũ phàng đằng sau những điều tưởng như tươi sáng kia, xin bạn đừng tuyệt vọng mà hãy tin rằng đằng sau những sự thật phũ phàng ấy chắc chắn có những lý do riêng của nó và điều tốt đẹp vẫn đang chờ đón bạn vào 1 ngày không xa.

Nếu 1 ngày nào đó bạn không còn được như bây giờ, tài năng, sức khoẻ, và nhan sắc đã bị thời gian làm phai màu thì xin bạn chớ lo lắng, đó là lúc bạn bắt đầu kể lại câu chuyện cuộc đời mà bạn đã trải nghiệm cho những con người trẻ hơn - những con người cần sự chỉ đường sáng suốt của 1 người như bạn đấy.

Nếu 1 ngày nào đó bạn nhận thấy cuộc đời này đáng chán biết dường nào, và mọi việc dường như đi vào ngõ cụt thì đó là lúc bạn phải bình tĩnh, can đảm để tìm 1 con đường mới, dù rằng có thể bạn sẽ bị shock nhưng cách tốt nhất để nhìn thấy màu hồng của cuộc sống là bạn phải mở to mắt ra và chỉ nên nhìn vào những điều tốt đẹp.

Nếu 1 ngày nào đó bạn đối mặt với những lời yêu thương từ những người mà bạn yêu quý, đó là lúc bạn để con tim mình cất lên tiếng nói chọn lựa ai là người bạn yêu mến nhất và lý trí của bạn sẽ đảm nhận phần việc xem ai là người thích hợp nhất. Thật tuyệt vời nếu người mà bạn yêu nhất lại là người thích hợp với bạn nhất, nhưng nếu chỉ được chọn 1 trong 2 người đó thì có lẽ bạn nên chọn người đã cùng bạn trải qua những vui buồn, chia sẽ với bạn tình cảm chân thành của họ và có nhiều kỷ niệm đẹp cùng bạn. Vì khi chọn lựa họ, bạn sẽ không bao giờ đánh rơi những kỷ niệm đẹp mà bạn có và đó là động lực để 2 người yêu thương nhau hơn.

Nếu 1 ngày nào đó bạn nhận thấy mình đã trưởng thành, và đủ tự tin để có thể đối mặt với những điều khó khăn sắp tới, đó là lúc bạn nên chia sẽ kinh nghiệm của mình cho mọi người, vì ở 1 nơi nào đó vẫn còn nhiều bạn cùng lứa với bạn vẫn đang loay hoay tìm lối đi vững chắc vào đời.

Nếu 1 ngày nào đó, bạn không còn đủ thời gian để xem, hay đơn giản là ngẫm nghĩ lại những điều tốt đẹp mà bạn đã trải qua, đó là lúc bạn cần phải nghỉ ngơi và thư giãn, vì bạn đang đi quá nhanh trên con đường đời và rất có thể bạn sẽ bạn sẽ vấp ngã. Cách tốt nhất là bạn nên dung hoà giữa công việc và cuộc sống, và luôn mỉm cười .

Nếu 1 ngày nào đó bạn nhận thấy trong cuộc sống có quá nhiều điều tươi đẹp và mọi người xung quanh bạn đã trở thành bạn tốt, và bạn được 1 ai đó yêu bằng cả con tim thì đó là lúc bạn phải mạnh mẽ lên để giữ lấy những điều tốt đẹp này, vì nếu bạn không trân trọng, nâng niu những gì bạn đang có thì bạn đang đánh rơi cơ hội để trải qua hạnh phúc, tình yêu và cả những nụ cười nữa đấy.

Nếu 1 ngày nào đó ...

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Street Drum



↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Thứ Ba, 24 tháng 7, 2007

Bé ăn đi nào!

↓ XEM TOÀN BỘ ↓

Nanh trắng (Chương 5)


Chương 5:Các thượng đế

Bữa đó sói con chưa tỉnh ngủ hẳn chăng?
Hay vì mắt còn kèm nhèm không nhìn rõ? Dù sao sự thể vẫn là: lúc đi xuống lối mòn dẫn tới dòng thác để uống nước, sói con bất ngờ chạm trán với con người. Năm người chứ không ít.

Sói con chưa thấy người bao giờ. Khi ngửi thấy mùi lạ, thì đã quá muộn. Nó quẩn ngay vào chân họ, và ngạc nhiên đến nỗi đứng đờ ra không động dậy được nữa. Nhưng vẫn hiểu lơ mơ: nó đang đối mặt với những kẻ thù ác nghiệt nhất của muôn loài trong rừng rậm, những kẻ thống trị tất cả, đánh thắng tất cả vì lắm mưu nhiều kế và rất mạnh, rất thông minh.
Quá khiếp hãi nên sói ta tê liệt, nằm bẹp gí dưới đất không nhúc nhích.
Một người Anh-điêng tới gần cúi nhìn. Sói con dựng hết lông, nhăn mép để lộ hai hàm răng sắc. Người đó vẫn thản nhiên :
- Chà chà! Nhe nanh ra dọa tớ hử?
Một bàn tay đưa tới gần con vật. Nó đớp luôn.
Ngay lập tức, đòn đánh trả giáng xuống rất mạnh hất nó ngã nghiêng. Tinh thần dũng cảm tiêu tan, ý chí chiến đấu biến mất. Nó khẽ kêu vài tiếng, ngồi dậy. Người kia giáng thêm đòn nữa, sói con càng rên to.
Năm người Anh-điêng xúm xít vây quanh con sói.
Họ cười khanh khách, làm đủ trò chế giễu nó.
Bỗng từ trong rừng có tiếng động khiến tốp người quay lại nhìn, sói con giỏng tai và nhận ngay ra tiếng động lạ đó. Nó hết rên, kêu lên một tiếng mừng rỡ rồi im bặt ngồi chờ sói mẹ tới giải thoát. Sói mẹ xông thẳng vào giữa toán người, vẻ rất oai hùng, trông khác hẳn mọi khi.
Sói con nhảy tới bên mẹ nó, tốp Anh-điêng vội lùi ra. Sói mẹ chững chạc đứng trước mặt họ, từ cổ họng phát ra tiếng gừ trầm đục dữ tợn.
Tốp người lại lùi thêm bước nữa. Bỗng một người trong bọn bước tới, gọi: “Kiche!” Con sói cái hình như dịu hẳn. Người kia nhắc lại lần nữa “Kiche”, giọng cứng cỏi hơn.
Sói con kinh ngạc thấy mẹ nó gần như bò rạp dưới đất tiến về phía người đó, và chịu để anh ta đặt tay lên đầu. Những người khác cũng bước lên, sờ vào người sói cái.
Sói cái nằm im, ve vẩy đuôi. Sói con tới nằm bên sói mẹ và cũng được nhận phần vuốt ve dành cho nó. Một người Anh-điêng nói :
- Chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Mẹ con Kiche này là chó nhà còn bố nó là chó sói.
- Rái cá-Xám còn nhớ chứ? Con Kiche bỏ đi khỏi trại chúng mình đã hơn một năm rồi!
- Chắc nó ở với lũ sói suốt năm qua. - Người thứ ba xen vào.
Rái cá-Xám lại vuốt ve sói con lúc này đã hoàn toàn thuần phục. Anh nói :
- Bố của nhóc này là sói, mẹ nó là con Kiche.
Nó vừa là chó nhà vừa là chó sói. Mình sẽ nuôi nó. Từ hôm nay nó là của mình. Đặt tên nó là Nanh Trắng.
Thế là bản thỏa hiệp đã kí kết xong, hòa bình được xác lập. Người và vật sẽ sống với nhau trong tình bạn.
Lát sau Nanh Trắng thấy nhiều người Anh điêng nữa leo lên lối mòn. Có đàn bà, đàn ông, trẻ con, người nào cũng gùi nặng. Rất nhiều chó đi theo họ, trên lưng cũng cõng đồ buộc thành gói.
- Ồ! - Nanh Trắng nghĩ bụng. - Có rất nhiều những con vật đồng loại với mình!
Đàn chó của người Anh-điêng ngạc nhiên khi thấy Nanh Trắng và mẹ nó. Chúng lao tới và chắc sẽ xé hai mẹ con ra từng mảnh nếu mọi người không đổ xô tới cứu.
Họ vung gậy dẹp tan đàn chó, giải thoát hai mẹ con Kiche và Nanh Trắng vừa rồi đã chống cự rất dũng cảm.
Sói con tiếp tục tập cách sống trong thế giới đầy cạm bẫy ngày càng phức tạp này. Tuy trong bộ não nó không có chỗ cho khái niệm công bằng nhưng nó cảm nhận theo cách của nó sự công bằng của con người, những sinh vật định ra và áp đặt luật lệ của họ. Chỉ có cái cách thi hành luật của họ là kỳ cục. Khác hẳn các sinh vật khác nó đã gặp, con người không cắn nhau, không cấu xé nhau. Họ thực thi luật qua trung gian những vật chết: gậy gộc, đá hòn đá cục. Sói con cho rằng để làm được như vậy họ phải có một quyền lực khác thường, vượt quá giới hạn của tạo hóa, chắc do một vị thần linh ban cho.
Sói con nghĩ tới lần tiếp xúc đầu tiên với những con vật độc ác được coi là anh em ruột thịt với nó. Qua suy nghĩ Nanh Trắng khám phá ra rằng có những sinh vật cùng giống loài với nó, và nó thấy thật không công bằng khi chúng xông vào đánh hai mẹ con. Nó cũng buồn khi thấy con người buộc mẹ nó vào một cây gậy.
Như vậy là phải làm nô lệ, điều xưa nay Nanh Trắng không quen. Té ra quyền tự do chạy nhảy, săn đuổi, nằm ngủ bất cứ chỗ nào thích nằm đã bị thay thế bằng sự cầm tù. Nó cũng không hài lòng chuyện Kiche bị một người thòng dây vào cổ dẫn đi theo khi đoàn Anh-điêng di chuyển chỗ cắm trại. Nanh Trắng bám theo sau mẹ nó, trong lòng đầy thắc mắc, bất an trước sự việc mới mẻ này.
Đoàn Anh-điêng đi xuôi theo triền thung lũng tới nơi dòng thác đổ vào sông Mackenzie. Họ gác xuồng lên cọc chổng mũi lên trời, rồi cắm trại. Nanh Trắng càng thấy rõ quyền lực tối thượng của con người. Họ có thể buộc những vật đứng im phải chuyển động, do đó họ có thể biển đổi bộ mặt của thế giới. Nó ngạc nhiên nhìn những người Anh-điêng cắm sào xuống đất rồi phủ những tấm vải rộng lên trên. Lều phập phồng trong gió làm nó sợ. Lúc đầu nó tưởng đây là những con quái vật, sau nhiều ngày mới quen mắt. Đàn ông, đàn bà, cả bọn trẻ con cũng được vào trong đó, nhưng chó thì bị họ ném đá đuổi kỳ được mới thôi. Có bữa Nanh Trắng lảng vảng quanh mấy căn lều, ngửi cái mùi lạ lạ của chúng, thử nhay vài miếng, dứt mạnh vài lần.
Suýt nữa nó làm đổ một cái lều, may mà có người tới đỡ nên tránh được tai họa.
Sau bữa đó nó chẳng thiết để ý tới những chiếc lều vải làm gì.
Nanh Trắng tiếp tục cuộc sống nhỏ nhoi yên ả trong trại, sướng hơn sói mẹ luôn bị sợi dây da buộc chặt một chỗ.
Nhưng thanh bình yên ả có bao giờ kéo dài mãi được!...
Một bữa kia Nanh Trắng chạm trán con chó dạng sói còn ít tuổi được đặt tên là con Lip Lip.
Con này tỏ ra hiếu chiến, nhe ngay răng ra rồi lượn quanh người Nanh Trắng. Định đùa chăng?
Bất thình lình Lip Lip chồm lên cắn giữa vai, đúng chỗ con linh miêu hồi trước đã cắn. Nanh Trắng tức điên lên chụp cổ Lip Lip cắn trả.
Nhưng Lip Lip to khỏe hơn nó nên chỉ sau ít phút Nanh Trắng đã đỏ máu cúp đuôi chạy về nấp bên sói mẹ.
Sau trận đó còn nổ ra nhiều trận đẫm máu khác.
Sói xám vẫn rất tò mò nên mỗi ngày lại học thêm nhiều điều mới lạ... Thấy Rái cá-Xám ngồi xổm dưới đất xếp đặt mấy que củi và dúm rêu khô, nó xán tới cọ người vào Rái cá-Xám. Bỗng nó thấy từ tay người Anh-điêng bốc lên một làn mây rất mảnh tựa sương mù rồi một cái lưỡi đỏ sáng như ánh nắng thập thò ló ra.
Nanh Trắng chưa trông thấy lửa hồi nào.
Thấy ngọn lửa sinh động quá nó tới gần, thò mõm thử chơi. Nó giật mình nhảy dựng ra sau rú lên đau đớn trong khi Rái cá-Xám cười như nắc nẻ, gọi các bạn tới thuật lại câu chuyện.
Nanh Trắng rất đau, nằm rên hừ hừ, tiếng rên hòa lẫn tiếng thở than của sói mẹ đang muốn tới giúp con mà không được.
Sói xám càng rên rỉ, bọn người Anh-điêng càng cười to. Thứ âm thanh ầm ĩ lạ tai ấy làm Nanh Trắng bực mình. Nó xấu hổ, cúi gằm mặt lảng xa bọn họ, tới nằm bên sói mẹ. Sói mẹ âu yếm liếm khắp người sói con.
Cuộc sống với người Anh-điêng dĩ nhiên có nhiều cái tốt nhưng cũng có những mặt xấu.
Hoàng hôn về. Đêm ập xuống rất nhanh.
Nanh Trắng nằm bên sói mẹ, mấy vết bỏng trên mũi trên lưỡi vẫn đang hành nó nhưng nó rầu rĩ về chuyện khác quan trọng hơn. Nó tiếc những ngày qua, chiếc hang, những vách núi dựng đứng, những cuộc săn mồi, tiếc nhất không khí thanh bình của một vùng thiên nhiên biết tôn trọng yên tĩnh. Không như ở đây, mọi cái đều di chuyển, đều ồn ào. Những người Anh-điêng này không lúc nào ngừng đi lại, nói năng, gào thét.
Ngay bầu không khí cũng sống động trong tiếng rì rầm ong ong không ngớt với cường độ thay đổi bất chừng tung ra những âm thanh khác lạ xoáy vào thần kinh làm sói con bực bội. Nó luôn bị căng thẳng, lo lắng và vô cùng mệt mỏi, lúc nào cũng nơm nớp sợ sắp xảy ra một tai họa.
Làn gió nhẹ đung đưa vòm cây, nước chảy róc rách dưới lớp băng, đàn chim lặng lẽ sải cánh trên trời cao... tất cả giờ đây đã biến thành tiếng ồn ào huyên náo không dứt.
Nanh Trắng nhìn mọi người với vẻ kính nể.
Đối với nó, họ là những sinh vật mạnh mẽ, bề trên, nắm trong tay những quyền uy bí ẩn. Họ làm chủ tất cả những thứ có và không có sự sống, buộc được tất cả những thứ biết cử động phải phục tùng, họ làm cho rêu và gỗ phải bật ra ngọn lửa của mặt trời. Họ làm ra lửa! Họ là những vị thần!
Trong khi sói mẹ bị buộc chặt vào chiếc cọc, Nanh Trắng được tự do chạy nhảy trong trại... Nó tha hồ quan sát con người và biết rõ mọi thói quen của họ. Dần dà nó đâm ghét các ông chủ, đồng thời ngày càng khiếp sợ sức mạnh kỳ lạ của họ. Nó nhớ lại thái độ phục tùng của sói mẹ khi vừa nghe gọi đến tên. Mẹ nó đã lập tức tuân lệnh, chấp nhận thân phận nô lệ. Nó làm gì khác được, ngoài việc noi gương sói mẹ, khi người gọi thì chạy tới, khi bị đuổi thì chạy đi, khi bị đe dọa hoặc mắng mỏ thì thu mình lại cho thật nhỏ bé, thật tầm thường?
Nó thuộc quyền sở hữu của con người, chẳng khác mẹ nó và các con vật khác trong trại. Thân thể và mọi hoạt động của nó đều thuộc về họ.
Nó nhanh chóng thuộc lòng bài học này, tuy không vì dễ thuộc mà bài học bớt phần đau xót cho con vật đã từng phát triển một sức mạnh độc lập từ hồi được sống trong thế giới riêng của nó... Tuy nhiên, trong khi sói con thấy căm ghét hoàn cảnh mới của mình thì đồng thời và vô ý thức nó cũng học được cách hiểu và yêu cuộc sống này... Bởi lẽ nỗi lo cho thân phận nó đã được trao vào tay người khác, coi như những trách nhiệm trong cuộc sống đã có nơi dựa dẫm.
Có thể coi đây là sự bù trừ, vì khi sống có điểm tựa vào một cuộc sống khác bao giờ cũng dễ dàng hơn sống cô độc. Mặc dù vậy sói con vẫn không thể dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh mới, nó vừa chấp nhận vừa chống đối. Trong lòng luôn văng vẳng tiếng nói xa xăm gọi nó về với những khu rừng tuyệt vời tuyết phủ, những con sông những dòng thác đóng băng. Sói con tha thẩn quanh khu trại, đôi lần nó đã định trốn đi, trở về với cuộc sống lang thang thuở đầu đời.
Khốn nỗi Kiche mẹ nó vẫn phải ở lại đây, xích chặt vào cây cọc.
Không, nó không thể rời xa mẹ nó. Sói con trở vào trại, tới kiếm mẹ nó, cọ mình vào bộ lông ấm áp của mẹ rồi liếm lên mõm sói mẹ.
Nanh Trắng không ưa bọn chó nhà tham ăn và độc ác nhưng nó chỉ tìm cách lẩn tránh chúng.
Nó cũng đã nhận biết: đàn ông công bằng hơn, bọn trẻ con tàn nhẫn hơn còn các bà thì dịu dàng hơn và sẵn lòng ném cho nó một miếng thịt hơn những kẻ kia.
Tuy vậy cuộc sống của sói con trong trại có một tại họa: con Lip Lip.
Lip Lip lớn tuổi hơn, to con hơn, khỏe hơn và dày dạn trận mạc hơn Nanh Trắng. Mỗi khi có dịp nó đều bám theo sói con, gầm gừ, sủa luôn mồm, chờ thời cơ tấn công..
Nanh Trắng tự vệ rất dũng cảm nhưng không đủ sức đánh bại địch thủ. Lip Lip cao tay hơn, trở thành cơn ác mộng hãi hùng của sói con...
Cứ hễ vừa rời xa sói mẹ vài bước là thể nào cũng đụng đầu tên khốn kiếp lao tới khiêu chiến. Mà trận nào Lip Lip cũng thắng. Nanh Trắng tuy liên tục bại trận nhưng không đầu hàng. Nó không khuất phục, trái lại càng dũng cảm đương đầu.
Nhưng những cực hình phải chịu đựng không dứt đã ảnh hưởng tai hại đến tính tình nó.
Nanh Trắng trở nên hung ác, thủ đoạn, nham hiểm.
Bị tước đoạt mất nhiều niềm vui tuổi ấu thơ, nó già trước tuổi, co mình lại, suy nghĩ rất nhiều.
Nó không nghĩ tới gì khác ngoài việc tìm cách trả thù kẻ hành hạ nó. Bị Lip Lip nhiều lần nẫng mất phần thịt cá khi chủ phân phát suất ăn, Nanh Trắng sinh ra thói ăn cắp vặt, nghĩ ra cách đột nhập vào lều vải rất bí mật mà không bị phát hiện. Nó trở thành một đe dọa thực sự cho các phụ nữ Anh-điêng, nhiều lần bị họ ném đá bươu đầu sứt trán.
Trí thông minh ngày càng phát triển, nó học theo cách sói mẹ đưa lũ chó vào bẫy để đối phó với con Lip Lip.
Một bữa kia, trong lúc đang ẩu đả với địch thủ, nó lùi dần, dụ đối phương theo vào giữa các túp lều. Con Lip Lip đang hăng máu nên không đề phòng, hồng hộc đuổi theo nó, chẳng cần biết mình đang ở chỗ nào. Nanh Trắng thoắt ẩn thoắt hiện rất khôn khéo cho tới lúc Lip Lip vừa đuổi theo nó qua một khúc ngoặt thì rơi đúng vào chân Kiche. Sói mẹ vồ ngay lấy, quật con Lip Lip ngã sóng soài, đè lên người nó cắn xé tơi bời. Khi thoát ra được, tình trạng Lip Lip vô cùng tồi tệ: máu tuôn xối xả từ nhiều vết thương, nhiều mảng lớn thịt rách lủng lẳng bên mình.
Nó gào lên thê thảm vì tức giận và đau đớn.
Nhưng cực hình vẫn chưa buông tha nó.
Nanh Trắng lợi dụng lúc địch thủ đang hốt hoảng len lén tới gần đớp một miếng vào mông.
Lip Lip không dám chống cự, nhục nhã bỏ chạy thục mạng trước kẻ đã từng cúi đầu chịu để nó làm tình làm tội bấy lâu.
Các ông chủ Anh-điêng cho rằng Kiche đã lại quen với cuộc sống trong trại nên họ thả ra. Nó liền theo Nanh Trắng đi tham quan các vùng lân cận lâu nay chưa có dịp lui tới.
Nanh Trắng định đưa sói mẹ đi xa khu lều vải nhưng Kiche không chịu, buồn bã ngồi xuống trong khi sói con nhảy tưng tưng quanh mình, liếm mũi mẹ nó.
Tuồng như sói con muốn nói :
- Đi thôi, mẹ ơi! Thời cơ rất tốt, mẹ con mình trốn đi!
- Không. - Sói mẹ đáp. - Mẹ không rời xa người lần nữa đâu. Mẹ muốn phục vụ họ. Giờ đây niềm vui của mẹ là cùng chia sẻ cuộc sống với người, dù cuộc sống đó hay dở thế nào mặc lòng.
Nanh Trắng hoàn toàn có thể bỏ trốn một mình, trở về với cuộc đời lang bạt nó đã sống ngay từ khi lọt lòng mẹ, nhưng tình yêu mẹ giữ chân nó ở lại.
Hương rừng quyến rũ nó. Thể xác và tâm hồn cuồng nhiệt của nó đều hướng về rừng, nhưng tình yêu mẹ còn mãnh liệt hơn nhiều.
Không đời nào nó tự ý rời xa sói mẹ.
Nanh Trắng buồn bã trở lại trại, đầu cúi gằm, miệng không ngừng thốt ra những tiếng thở than khe khẽ.
ở Wild, thời gian mẹ ở gần các con không dài, dưới sự thống trị của người, thời gian đó lại càng rút ngắn.
Vì thế đã tới lúc Nanh Trắng phải rời xa sói mẹ. Rái cá-Xám quyết định bán con Kiche cho Ba Phượng hoàng. Anh này đang chuẩn bị đi thăm thú vùng sông Mackenzie và hồ Nô lệ.
Nanh Trắng định đi theo sói mẹ, nhưng mấy ngọn roi cháy lưng cho nó thấy rõ điều khoản này không có trong hợp đồng.
Nó lao xuống nước định bám vào chiếc xuồng chở người nó yêu quí hơn tất cả mọi thứ trên đời, nhưng một chiếc xuồng khác đuổi kịp lôi nó lên. Sói con bị đánh đập rất dã man hai bên sườn theo nhau hứng đòn. Người đánh rất nặng tay, mỗi đòn đều có thể gây thương tật.
Đầu óc Nanh Trắng rối tung, lẫn lộn. Từ kinh ngạc chuyển sang khiếp sợ, rồi từ khiếp sợ chuyển thành căm phẫn. Nó nhe nanh, gầm gừ, nhưng chỉ tổ làm cho người đánh nó càng ra đòn dữ dằn hơn. Cuối cùng Nanh Trắng chịu phép im mồm, lúc ấy Rái cá-Xám mới nguôi giận.
Sói chịu khuất phục. Sau đá ném, gậy quăng, giờ đây đến lượt bàn tay con người trực tiếp đánh lên mình nó... Nghĩ tủi phận nó nằm khóc thầm cho nỗi bất hạnh của mình.
Rái cá-Xám thẳng tay ném Nanh Trắng xuống lòng chiếc thuyền độc mộc đang trôi theo dòng nước..
Anh ta bước tới định lấy bơi chèo. Thấy Nanh Trắng nằm vướng lối đi, anh chàng Anh-điêng co cẳng đá nó một đá cực mạnh. Bản tính tự do của Nanh Trắng một lần nữa nổi khùng, nó ngoạm thủng chiếc giày da mộc, cắm những chiếc nanh nhọn hoắt vào bàn chân Rái cá-Xám.
Hành động này mang về cho nó sự trừng phạt nặng nề nhất từ trước tới giờ. cơn giận của Rái cá-Xám cũng ghê gớm không kém nỗi khiếp đảm của sói con. Không chỉ bàn tay mà cả chiếc bơi chèo gỗ cũng được sử dụng. Sau khi đánh đã chán tay Rái cá-Xám vứt Nanh Trắng xuống lòng thuyền, thân hình bé nhỏ của sói con đã nhừ đòn tan xác. Vậy mà vẫn chưa được buông tha, vẫn bị anh chàng Anh-điêng này tiếp tục đá, đạp liên hồi kỳ trận. Nanh Trắng đã thấm thía bài học nhớ đời nên không phản công lại. Nó đã hiểu: dù gặp tình thế nào cũng không được phép cắn lại vị thượng đế là chủ nhân, là chúa tể của mình.
Thân thể con người là thứ thiêng liêng, dùng răng cắn vào đó là sự xúc phạm không thể tha thứ, là tội ác của mọi tội ác.
Thuyền vào tới bờ, Nanh Trắng vẫn nằm bẹp gí, bất động, rên xiết, chờ lệnh chủ. Lệnh của Rái cá-Xám thể hiện bằng việc anh ta nhấc con sói lên và không nương tay quẳng xuống đất.
Nanh Trắng run cầm cập cố lết đi. Địch thủ Lip Lip từ nãy vẫn đứng trên bờ theo dõi từ đầu đến cuối, lúc này thấy sói con đã kiệt sức bèn lập tức xông tới, cắm răng vào da thịt bầm dập của con vật đáng thương.
Nanh Trắng hết đường chống cự, cầm chắc cái chết nếu Rái cá-Xám không tới đá Lip Lip một đá bắn tung ra xa.
Công lí của con người thể hiện như vậy đó.
Cho dù đang trong tình trạng vô cùng bi đát nhưng sói con vẫn thấy lòng hơi rung động biết ơn. Nó ngoan ngoãn bám theo Rái cá-Xám, cà nhắc lết qua trại tới lều của ông chủ.
Đêm hôm đó, trong khi người người đều yên giấc, một mình Nanh Trắng bồi hồi nghĩ tới sói mẹ và cảm thấy đau khổ vô cùng.
Nó đau khổ hơi lớn tiếng làm Rái cá-Xám thức giấc, anh ta bực mình nện nó mấy đòn. Từ đó sói con rút kinh nghiệm, lúc nào thấy thượng đế có thể nghe rõ, nó chỉ dám khóc thầm. Nhưng những khi một mình lững thững trong rừng, nó tha hồ bộc lộ nỗi buồn, gào lên thật to cho hả... Trong thời kỳ sau đó, nhờ vẫn được sống tương đối tự do, rất có thể nó không cưỡng lại được sức lôi cuốn của ký ức về chiếc hang, của dòng thác và tìm đường quay trở lại Wild.
Nhưng những kỷ niệm về sói mẹ vẫn mạnh hơn.
Thấy các ông chủ thường đi săn xa trại nhưng sau đó lại trở về, nó hi vọng sẽ có ngày mẹ nó quay lại. Nanh Trắng sống cuộc đời nô lệ nhưng sự lệ thuộc này không chỉ mang lại toàn đau khổ.
Sói con vẫn giữ nguyên tính tò mò không mỏi mệt của nó nên luôn luôn khám phá thêm những điều mới lạ. Mỗi ngày đều có những sự kiện bất ngờ, hoạt động của con người không lúc nào ngưng. Sói con cũng đã hiểu cần phải ăn ở với Rái cá-Xám như thế nào: phục tùng và tuyệt đối vâng lời. Thỉnh thoảng được chủ cho miếng thịt, nó đánh giá cử chỉ này quan trọng hơn rất nhiều so với cử chỉ của các bà cho nó thức ăn. Rái cá-Xám không bao giờ vuốt ve nó, vậy mà nó vẫn càng ngày càng thấy gắn bó chặt chẽ hơn với vị thượng đế này.
Điều duy nhất khiến nó rầu rĩ không nguôi là sự thiếu vắng sói mẹ Kiche và nỗi khát khao tìm lại cuộc sống tự do của kiếp thợ săn vùng Wild.
Con Lip Lip vẫn chưa thôi quấy đảo Nanh Trắng. Do đó sói con càng trở nên độc ác, hung dữ. Thậm chí nó còn bị tất cả mọi người An-hđiêng trong trại coi là phần tử bất hảo đáng ghét. Mỗi khi ở đâu đó xảy ra lộn xộn, náo loạn, có tiếng la hét, đánh lộn hoặc có bà nào phàn nàn bị mất trộm miếng thịt là y như rằng Nanh Trắng có liên can.
Các ông chủ không tìm hiểu nguyên nhân dẫn tới tính cách của Nanh Trắng, họ chỉ nhìn thấy hậu quả, những hậu quả rất tai hại. Ai cũng cho Nanh Trắng là tên kẻ cắp gian ngoan, tên vô đạo chuyên nghĩ cách gây tội lỗi.
Đáp lại Nanh Trắng nhìn con người bằng đôi mắt ranh mãnh, luôn nhấp nhổm sẵn sàng chuồn dưới trận mưa sỏi đá, dưới cơn lũ nguyền rủa của các bà phụ nữ nổi cơn lôi đình. Vì thế nó bị mất tư cách thành viên của trại. Toàn thể bọn chó đối xử với nó theo gương con Lip Lip, hùa theo con này để hành hạ nó. Có lẽ chúng cảm nhận được sự khác biệt về gốc gác ngăn cách Nanh Trắng với bọn chúng và không cưỡng lại được mối hận thù bản năng của chó nhà đối với chó sói. Chúng thi nhau rượt đuổi Nanh Trắng tuy chẳng con nào thoát khỏi ăn đòn vì sói con.giờ đây đã biết cách cho nhiều hơn nhận. Một chọi một thì nó luôn giành phần thắng. Địch thủ của nó thường không chấp nhận kiểu giao chiến này. Khi con sói xông vào đánh một con cũng tức là phát ra tín hiệu kéo cả đàn cả lũ chó tới đánh đòn hội đồng. Qua nhiều trận không cân sức như vậy sói con rút ra nhiều bài học. Nó hiểu được rằng muốn chống lại số đông kẻ địch ào ạt tấn công như vậy nó phải giáng cho quân thù những tổn thất nặng nề nhất trong thời gian ngắn nhất.
Điều chủ yếu là phải đứng vững trên bốn chân, đây là một yêu cầu sinh tử. Vì thế Nanh Trắng ra sức luyện thân hình cho thật dẻo như mèo.
Khi giao đấu, bọn chó thường tuân theo một số qui tắc nhất định. Chúng có tập tục biểu lộ ý định khiêu chiến bằng động tác xù lông, gầm gừ, nhe răng. Ngược lại, sói con bỏ hết mọi màn dạo đầu vô ích, đối với nó chờ đợi nghĩa là sẽ bị cả lũ lĩ bọn địch ập tới đánh. Vì thế nó không bỏ phí thì giờ, không mảy may chần chừ xông vào nhanh như sét nổ, không để địch thủ kịp đề phòng. Và đớp luôn, nhay, xé tơi bời. Phần lớn nạn nhân của nó chưa kịp nhận định tình thế đã bị nát vai, rách tai. Nhiều con choai choai rút chạy về trại mang theo cổ họng rách toang.
Trong một trận giao chiến gần bìa rừng, Nanh Trắng quật địch thủ ngã chổng bốn vó, lôi đi xềnh xệch một quãng dài rồi cắn đứt tĩnh mạch chính ở cổ con chó làm nó chết đứ đừ.
Tối đó, cả trại Anh-điêng ồn ào.
Các bà nhắc lại những vụ mất trộm thịt trước đây rồi kéo tới chất vấn Rái cá-Xám. Họ gào lên :
- Con chó của anh là kẻ cắp! Là đồ phản chủ! Nó là chó sói!
Anh chàng này kiên quyết đứng chắn ngoài cửa không cho ai vào lều, nơi anh giấu Nanh Trắng và khăng khăng chống lại mọi người, nhất định không chịu trừng phạt kẻ tội phạm.
Trong suốt thời gian lớn lên Nanh Trắng bị lũ chó và mọi người căm ghét, không một lúc nào được yên thân.
Nó luôn bị bàn tay con người và nanh bọn chó đe dọa, luôn được tiếp đón bằng tiếng gầm gừ của đồng loại và tiếng nguyền rủa cùng với gạch đá của các thượng đế tới tấp ném vào nó.
Sói con lúc nào cũng căng thẳng đề phòng bị tấn công hay phản kích, luôn luôn trong tư thế sẵn sàng chồm lên với hàm răng trắng lóe sáng nhe hết cỡ. Khi nó cất tiếng, không con chó nào trong trại có thể sánh bằng. Trong tiếng gừ của nó chứa đựng tất cả những gì là tàn nhẫn, độc ác và đáng ghê tởm.
Với chiếc mũi thót lại vì không ngớt nhăn nhó, bộ lông luôn dựng ngược, cái lưỡi thò ra thụt vào liên tục, đôi mắt sáng lửa hung tàn, cặp môi lật lên lộ hết hai hàm răng, tướng mạo nó trông quái đản đến nỗi bọn địch thỉnh thoảng phải tạm thời ngưng chiến trong giây lát, thậm chí có khi phải tháo lui.
Lũ chó là thủ phạm tập thể gây nên những cực hình cho nạn nhân Nanh Trắng. Chúng không chấp nhận nó là một thành viên, đáp lại Nanh Trắng cũng không cho phép con nào được rời xa đồng loại. Chỉ trừ con Lip Lip, tất cả bọn chúng đều phải dính chặt vào nhau để chung sức đối phó có hiệu quả với kẻ thù. Một con đi lẻ hầu như bao giờ cũng toi mạng. Con nào thoát được nanh vuốt của sói con cũng bị nó đuổi theo về tận trại và chỉ thoát chết nhờ được cả trại chạy tới hò hét giải vây. Về sau Nanh Trắng không những chỉ tấn công bọn đi lẻ mà còn tấn công cả khi chúng đi thành bầy. Chiến thuật của nó là co cẳng chạy khi bị chúng rượt đuổi. Chờ khi nào một con quá hăng máu vượt lên tách xa bầy, Nanh Trắng bất ngờ quay lại ra đòn sấm sét rồi lại chạy. Mẹo này lần nào cũng thành công, vì bọn chó non thường dễ quên còn sói con luôn luôn làm chủ được mình.
Cuộc chiến này không lúc ngưng nghỉ, không hồi kết thúc. Thậm chí còn trở thành trò vui cho bọn trẻ, một trò vui chết người.
Nanh Trắng ỷ thế am hiểu tường tận vùng Wild nên thường hay dụ lũ chó đi vào những cánh rừng kế bên trại. Chỉ trong chốc lát, lũ chó bị lạc đường kêu ủng oẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, nộp mạng cho sói con có bước chân êm như bọc nhung lặng lẽ như cái bóng lướt qua cây rừng xông tới.
Một kế khác được sói ưa thích: xóa dấu vết bằng cách lội qua các con suối khiến bọn chó không biết đường nào lần theo. Sang tới bờ bên kia, sói con chui vào một bụi cây nằm dài, khoan khoái thưởng thức tiếng kêu la thất vọng của lũ chó.
Trong tình trạng thường xuyên phải biểu thị thái độ độc ác với các con vật, sự phát triển tinh thần của Nanh Trắng diễn ra rất nhanh và phiến diện. Nó chỉ học được một đạo luật duy nhất :
cúi đầu phục tùng kẻ mạnh, thẳng tay áp bức kẻ yếu. Nó được giáo dục theo tư tưởng tôn sùng quyền uy. Vì thế sói con ra sức luyện cho mọi động tác của nó đều rất linh hoạt. So với các con chó khác trong trại, nó linh lợi hơn, nhanh nhẹn hơn, bền bỉ, hung tợn và hiếu sát hơn. Sự phát triển như vậy là tất yếu giúp nó có thể chống cự và sống sót trong môi trường thù địch nó đang sống.
Khi mùa đông trở về mang theo mưa tuyết và sương mù Nanh Trắng đã có thời cơ thuận lợi để xa rời chủ, trở lại thành một sinh vật tự do.
Đoàn Anh-điêng nhổ lều trại, chất mọi thứ lên thuyền độc mộc. Họ sẽ đi tới những miền nhiều con mồi hơn, ít giá buốt hơn. Kế hoạch của Nanh Trắng rất đơn giản. Chờ khi các con thuyền khuất sau khúc sông, nó chui vào nấp kín trong lùm cây, không đáp lại tiếng gọi của Rái cá-Xám, của Kloo Kooch vợ anh ta và Mit Sah con trai anh ta.
Nó nằm im trong nhiều giờ, chờ khi biết chắc toán Anh-điêng đã đi khỏi, nó chui ra cắm đầu chạy như điên vào rừng. Nanh Trắng được tự do! Tự do như cũ!
Nhưng nó nhanh chóng võ mộng. Lòng nó tràn ngập một nỗi buồn vô hạn.
Mọi ý nghĩ của sói con đều tối đen, trong nỗi buồn tê tái. Không khí yên tĩnh làm nó bối rối, cảm thấy một nguy hiểm rất gần đang đe dọa. Đã thế, khí lạnh như dao cắt thịt. Khí lạnh ác nghiệt luồn vào tận xương tủy. Không có góc lều làm nơi trốn rét, nó phải lần lượt vận động từng chân cho máu chảy đều, quắp chiếc đuôi lông dài phủ lên người cho đỡ cóng.
Nhiều hình ảnh tái hiện trong ký ức sói.
Những căn lều bạt, những đống lửa, những người Anh-điêng tấp nập lui tới. Tiếng the thé của đàn bà, tiếng trầm trầm của đàn ông, tiếng chó sủa...
Tất cả những cái đó đều không còn nữa.
Thấy đói bụng, sói con nhớ ngay tới những mẩu thịt, những con cá từ tay con người ném cho. ở đây chẳng có miếng thịt nào, đâu đâu cũng chỉ có sự im lặng khó tả, đầy đe dọa. Nanh Trắng không còn là con thú rừng ngày trước. Cuộc sống điều độ bên con người đã làm tính cách nó mềm đi, cảnh nô lệ đã làm nó mất hết ý thức về trách nhiệm.
Thay cho tiếng rì rầm sinh động của cuộc sống thường nhật, lúc này im lặng và bóng đêm.đang vây hãm bóp nghẹt nó, làm nó tê liệt. Rồi đây nó sẽ ra sao? Nanh Trắng rùng mình. Vừa có một bóng đen khổng lồ, đáng sợ vút qua tầm nhìn của nó. Gì vậy? Đó chỉ là bóng cây do ánh trăng chiếu vào. Sói rên khe khẽ, sực nhớ ra vội ngậm chặt mồm để khỏi đánh thức mối nguy đang vây quanh. Có tiếng răng rắc ngay trên đỉnh đầu nó. Gì vậy? Đó là tiếng cành khô gãy. Nó chồm lên chạy thục mạng về phía trại. Một nguyện vọng mãnh liệt thôi thúc nó: được bảo vệ. Mùi khói củi phả vào lỗ mũi. Sói con ra khỏi rừng, khỏi những khoảng tối và những bóng đen đáng sợ của rừng, tới một khoảng trống tràn ngập ánh trăng. Nó ngơ ngác tìm trại Anh-điêng, quên bẵng trại đã dời đi từ lâu.
Nanh Trắng đột ngột dừng lại, không biết nên đi đâu bây giờ. Cô độc, thiểu não, nó đi loanh quanh trên mảnh đất vắng teo tuy mới đây còn đông vui những căn lều của người Anh-điêng.
Mũi nó phập phồng hít mùi các đồ vật bỏ đi và rác rưởi của thượng đế vứt lại.
Sói vừa tới đúng chỗ trước kia chủ nó dựng lều. Nó ngồi xuống hếch mõm lên mặt trăng, há thật to thốt lên một tiếng than dài, tiếng than từ trái tim tan nát, tiếng than nói lên tất cả nỗi cô đơn hãi hùng, nỗi đau mất mẹ, những thiếu thốn và sự khốn cùng của nó trong quá khứ.
Tiếng tru đầu tiên của sói con, rất dài và thê thảm.
ánh bình minh làm giảm bớt một phần nỗi lo sợ của sói nhưng lại làm tăng cảm giác cô đơn, thất vọng. Nanh Trắng nhanh chóng quyết định. Nó lao thẳng vào rừng, tới bờ sông, men theo bờ đi về phía hạ lưu.
Sói chạy không nghỉ suốt một ngày hôm đó.
Sức bền bỉ di truyền giúp sói con có thể bắt các cơ bắp tuy đã nhức mỏi vẫn đưa nó tiến lên không ngừng. Tới chỗ dòng chảy bị thu hẹp giữa hai bên bờ vách đá cheo leo, nó vòng tránh tìm đường lên đỉnh núi. Có những đoạn sói phải lội phải bơi qua sông qua suối, nhiều chỗ phải liều đi trên lớp băng mới bắt đầu đông cứng ven bờ.
Đôi lần vượt qua khúc sông chảy xiết, nó phải chống chọi kịch liệt mới không bị nước cuốn đi.
Đầu óc nó không lúc nào rời khỏi ý định tìm ra dấu vết các thượng đế. Điều lo lắng duy nhất của nó là họ đã rời bờ sông đi sâu vào nội địa.
Trí thông minh của Nanh Trắng hơn hẳn các đồng loại. Nhưng nó chưa đủ khôn để nghĩ tới bờ bên kia con sông Mackenzie. Biết đâu toán người Anh-điêng đã chẳng di chuyển sang đó? Sau này, cùng với năm tháng và sự từng trải, chắc Nanh Trắng sẽ không bỏ qua khả năng đó, còn lúc này nó chỉ đi hú họa vậy thôi. Suốt đêm hôm đó nó vẫn chạy không ngừng, vượt qua nhiều trở ngại, nhất quyết không bỏ cuộc. Mãi tới trưa hôm thứ hai cơ thể nó mới bắt đầu suy kiệt: tính ra nó đã chạy liền một mạch suốt ba mươi tiếng mà chưa có miếng gì vào bụng. Bộ lông mịn màng trên mình đã bết lại sau nhiều lần ngụp lặn dưới nước giá buốt. Gan bàn chân tóe máu tươi, càng về sau sói con càng cà nhắc dữ. Họa vô đơn chí, trời bỗng tối sầm, tuyết bắt đầu rơi như roi quất, tuyết tan chảy dưới chân làm đường trơn như mỡ, che lấp tầm nhìn ra xa khiến tốc độ của nó càng chậm lại.
Tối đó Rái cá-Xám quyết định sang hạ trại bên bờ đối diện của con sông Mackenzie. Nhưng trước khi trời tối hẳn, Kloo Klooch vợ anh ta phát hiện một con nai sừng tấm đang xuống sông uống nước. Sự tình cờ may mắn này đã đảo ngược tình hình theo hướng có lợi cho sói con. Bởi lẽ nếu con thú rừng kia không xuống sông uống nước, nếu Kloo Klooch không phát hiện ra và nếu Rái cá-Xám không bắn hạ được nó bằng hai phát súng, chắc hẳn Nanh Trắng đã bị lạc và sẽ hoặc chết vì đói khát vì rơi vào tay địch, hoặc gặp lại bầy sói anh em ruột thịt của nó và trở lại sống đời sói đến lúc chết. Tuyết rơi càng dày, sói con đang lảo đảo, lê chân khập khiễng bước đi thì phát hiện trên mặt đất trắng tuyết một dấu chân mới toanh. Nó lần theo dấu chân đi từ bờ sông vào bìa rừng. Chẳng mấy chốc tiếng ồn ào của trại đã bay tới tai, nó trông thấy ánh lửa bếp chập chờn của vợ Rái cá-Xám đang nấu ăn. Trong trại có thịt tươi rồi!
Sói con đinh ninh sắp ăn đòn. Nó dán mình xuống đất. Nghĩ tới trận đòn sẽ tới, lông hơi dựng lên nhưng nó vẫn nhoài dần về phía căn lều. Vừa sợ và căm ghét hình phạt đang đe dọa lại vừa thèm hơi ấm của bếp lửa và sự che chở của các thượng đế. Nên nó cứ tiến, thân hình co quắp, khúm núm, kéo lê bụng tới vùng sáng bếp lửa.
Rái cá-Xám trông thấy Nanh Trắng, ngừng nhai miếng thịt đang ăn dở. Nanh Trắng trườn thẳng tới trước mặt ông chủ, đầu cúi gằm tỏ ý thuần phục. Lúc này nhích được một tấc đất tới gần vị thượng đế sao mà chậm chạp, nhọc nhằn.đến thế! Mãi nó cũng tới nơi, nằm phủ phục dưới chân Rái cá-Xám.
Sói con run hết biết nhắm nghiền mắt chờ đòn trừng phạt giáng xuống. Bàn tay ông chủ Anh-điêng vừa giơ cao trên đầu, nó vội gồng mình chịu trận. Không thấy bàn tay đó nện xuống nó liều mạng ngước nhìn. Thì ra Rái cá-Xám đang xé đôi miếng thịt, đưa cho nó một nửa.
Sói con chưa hết nghi ngại, rụt rè đánh hơi, rồi nhẹ nhàng đớp miếng thịt. Rái cá-Xám ra lệnh mang thêm thịt cho nó, và ngồi canh chừng lũ chó khác để Nanh Trắng yên chí đánh chén.
No phưỡn bụng, Nanh Trắng nằm dưới chân ông chủ, âu yếm nhìn đống lửa sưởi ấm nó. Hoàn toàn yên tâm về ngày mai hết cảnh lang thang trong rừng tối, được làm bầu bạn với giống người.

↓ XEM TOÀN BỘ ↓